Mắt anh bắt đầu đỏ ngầu cho thấy dấu hiệu anh đang rất tức giận, Tiểu A sợ lại xảy ra chuyện gì nên đi qua kéo anh ra, vội khuyên ngăn.
"Tổng giám đốc anh hãy bình tĩnh, thiếu phu nhân chỉ là nhất thời lỡ lời thôi.”
Uyển Nhi đi qua nắm lấy tay Tiểu A chất vấn.
"Cậu nói ai là thiếu phu nhân?"
Tiểu A bối rối nhìn qua An Hạ rồi nhìn lên anh, cậu nên làm sao đây?
Chu Hạo biết thế nào cũng không thể giấu được nữa nên mới nhỏ giọng với Uyển Nhi.
"Cô ấy thật sự là vợ của anh, nhưng em yên tâm đó chỉ là hôn nhân để đối phó với bà nội thôi. Qua bốn tháng nữa thì sẽ chấm dứt, anh và em sẽ tổ chức đám cưới và sống hạnh phúc với nhau em có đồng ý không?”
Cô ta nắm chặt tay lại, hơi thở dồn dập. Không ngờ nước đi của bà già kia thật là cao siêu như vậy.
Nhưng bà ta đi sai bước rồi, làm sao bà ấy có thể nghĩ tới việc cô về nước và đến tìm Chu Hạo.
Mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, giọng nghẹn ngào nói:
"Vậy anh đuổi cô ta đi đi, em muốn làm thư ký thể cô ta."
"Nhưng đây là chỉ định của bà nội, anh.”
"Anh không yêu em có phải không?”
Lý do anh không muốn đuổi An Hạ một phần là vì bà nội và một phần sâu trong thâm tâm của anh không muốn làm điều đó. Nhưng không thể để Uyển Nhi mới về nước lại thất vọng về anh được.
Quay qua nhìn An Hạ rồi bình tĩnh nói với cô.
"Từ nay Uyển Nhi sẽ thay cô làm ở vị trí thư ký, còn cô thì ra ngoài làm chung phòng với Tiểu A, chỗ cô bây giờ sẽ do Uyển Nhi đảm nhận.”
"Được."
Cô chỉ đáp lại anh đúng một từ rồi đi lại bàn dọn đồ đạc và đi ra ngoài, suốt quá trình anh luôn nhìn theo chứ không lên tiếng.
Uyển Nhi thì cười thầm trong bụng, cô ta không cho phép kẻ nào làm hư chuyện của cô ta.
Tiểu A thì không nhịn được giúp thiếu phu nhân nhà mình một tay.
Cậu cũng không thích cái cô Uyển Nhi gì đó mà Tổng giám đốc yêu. Cậu chỉ thấy thiếu phu nhân bây giờ là người rất tốt, nhưng Tổng giám đốc của cậu lại không nhận ra.
Tình cảm giữa con người với con người thật phức tạp, cứ độc thân như cậu có phải tốt hơn không?
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Chu Hạo và Uyển Nhi. Cô ta bày ra khuôn mặt đầy hạnh phúc nhìn anh, giọng nghẹn ngào lên tiếng.
"Anh có biết là em nhớ anh lắm không?"
Anh không hiểu sao anh lại có cảm giác bài xích thân thể với Uyển Nhi, dù trong lòng anh yêu cô ta, nhưng khi có sự đụng chạm với nhau thì anh liền tránh né.
Cứ như thế anh đi sang một bên, giữ một khoảng cách với cô rồi mới nói:
"Rốt cuộc mấy tháng nay em đã đi đâu?"
Cô ta hơi đơ người ra, sau đó giả vờ bày ra khuôn mặt uất ức.
"Đoàn làm phim bắt em ra nước ngoài để kiếm thêm vai diễn, em đã kiên quyết từ chối nhưng đạo diễn không đồng ý. Anh không biết đâu, ở bên đó em bị người ta không xem ra gì, còn bị bỏ đói nữa.”
Uyển Nhi vừa nói, vừa cố rặn ra nước mặt để thu hút sự chú ý của anh, mỗi lần cô ta sử dụng chiêu này thì anh ngay lập tức đầu hàng và nói lời an ủi.
Đúng như những gì cô ta nghĩ, anh vẫn như xưa, đi đến gần cô, không tiếp xúc trực tiếp nhưng khoảng cách đã gần hơn một chút.
Chu Hạo thở dài giọng nói có chút không vui.
"Tại sao em không nói với anh? Anh có thể giải quyết được chuyện này mà.”
Mắt cô ta đảo qua đảo lại để tìm lý do cho hợp lý. Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ là bản thân lại lần nữa trở về và ở cạnh anh. Cô ta nào chịu được một người đàn ông mà bản thân anh ta lại không cảm giác với cô ta.
Uyển Nhi bao lâu nay luôn hoài nghi rằng, Chu Hạo mà lúc trước cô ta yêu có thể là có vấn đề về phương diện đó nên mới không có cảm giác. Mà người đàn ông như vậy, nếu cô ta ở bên thì khác nào để thanh xuân bị chôn