Thiên Băng đẩy mạnh cậu ra, khuôn mặt ửng đỏ đến lợi hại. Mắt nhìn dáo dác trốn tránh không muốn đối diện với ánh mắt đang nhìn cô một cách chăm chú của Lãnh Thần.
Lãnh Thần thấy hành động đó của cô cố nén cười lại, giọng nghiêm túc hỏi: "Anh muốn đi đâu mà chả được, không lẽ chỗ này anh không được tới hay sao?”
Trước câu hỏi của cậu, Thiên Băng siết chặt tay lại, miệng ấp úng. "Em.em không phải có ý đó." "Vậy là ý gì?"
Lãnh Thần đột nhiên tiến lên vài bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Thiên Băng thấy vậy ánh mắt hốt hoảng nhanh chân lùi về sau. "Anh...anh đừng qua đây.”
Nói xong cô mắt nhằm mắt mở ra sức quay người bỏ chạy, nhưng cô ấy sao đấu lại được với Lãnh Thần. Cậu chỉ cần đưa tay ra một cái đã bắt được Thiên Băng quay trở về. “Em trốn cái gì?” "Không...không có."
Thiên Băng mạnh miệng chối bỏ lời anh vừa nói, mắt nhìn đi nơi khác.
Hiện giờ cô ấy đang nằm trong ngực của cậu, hương thơm bạc hà cứ vậy mà xộc vào mũi của Thiên Băng. Cô ấy hít một hơi thật sâu để cảm nhận được hương thơm man mát trên cơ thể cậu truyền đến.
Mùi hương thật là dễ chịu.
Lãnh Thần cúi thấp đầu xuống ở bên tai cô nói nhỏ: "Tuổi của em không còn nhỏ nữa, anh hai em cũng đã có chi dâu rồi. Vì thế em nên nhanh chóng gả đi thì hơn."
Thiên Băng ngẩng cao đầu lên nhìn cậu khiếp sợ, cô vừa nghe anh nói cái gì thế này. Anh kêu cô lấy chồng sao? "Anh...anh nói bậy bạ gì thế, em còn trẻ chồng con gì giờ này.”
Cậu không quan tâm lời cô chối bỏ mà chỉ nói thêm vào, nhưng lần này không còn là giọng nói hiển nhiên nữa mà thay vào đó là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần cuốn hút. “Nhưng anh thì không còn trẻ."
Thiên Băng lúc này như nhận ra được cậu hình như đang cố tình trêu mình mà đẩy cậu ra. Hai tay chống lên hông, mắt ngước lên nhìn cậu bướng bỉnh nói: "Anh trẻ hay già thì liên quan gì đến em? Anh lo cho bản thân đi thì hơn, bạn bè chung với anh của em mà người thì có vợ rồi, người thì còn đứng đây để trêu đùa."
Cậu nhướn nhướn mày nhìn cô.
Hay lắm, em vậy mà muốn anh đi lấy người khác. Thiên Băng em chờ đó, có ngày anh thu phục em được rồi sẽ có cách cho em cầu xin vì đã dám nói anh như thế.
Lãnh Thần đưa tay ra nâng cằm cô lên, tia cười hiện rõ nơi đáy mắt nhìn sâu vào mắt cô. “Anh có vợ rồi em không cần phải suy nghĩ giùm anh đâu bé con."
Thiên Bằng chỉ là nhất thời muốn trêu anh nên mới thế nhưng không ngờ anh lại đáp trả cô như vậy, tim bỗng nhói lên từng cơn.
Người cô từ nhỏ đã đeo bám theo đuổi nay đã có người trong lòng rồi, nhưng người đó không phải là cô.
Thiên Băng gượng cười, ánh mắt mông lung nhìn người đứng trước mặt mình, miệng khó khăn lên tiếng: "Em..em có...có việc em đi trước.”
Lãnh Thần rất thích dáng vẻ ghen tuông này của cô, cho cô đau khổ như vậy thì sẽ không bao giờ dám kêu anh đi lấy người khác thêm một lần nào nữa. “Anh vẫn chưa nói chuyện xong với em mà.” "Nhưng...nhưng em bận thật mà, em đi đây."
Thiên Băng lại lần nữa chạy trốn và vẫn bị Lãnh Thần bắt lại, khác lúc nãy là bây giờ cậu đã đưa hai tay lên giữ lấy đầu của cô và cúi người thấp xuống canh ngay môi của cô mà hôn lấy.
Thiên Băng trừng to đôi mắt nhìn cậu đang nhắm mắt tập trung làm loạn trên môi của cô.
Đây là nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà bị anh cướp đi dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa anh nói anh có người thương rồi mà dám làm vậy với cô, anh đang xem thường cô sao?
Nghĩ đến điều đó nước mắt từ khóe mắt Thiên Băng rơi ra, răng cũng không do dự mà cắn mạnh xuống môi anh đang quyến luyến trên môi của cô.