Hôm sau.
Hàn Thiên diện cho mình một bộ đồ đen, mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang cũng màu đen. Từ trên xuống dưới một màu duy nhất.
Hàn Thiên cảm thấy mình hóa trang như vậy sẽ không ai có thể nhận ra thì lúc này mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
Hôm nay là một ngày quan trọng, một ngày quyết định cuộc sống của An Hạ. Với mối quan hệ giữa hai người hiện giờ cậu sẽ không để cho kế hoạch thất bại.
Ngồi vào trong xe, cậu đánh tay lái chạy đi.
Chu Hạo! Mày đừng trách tại sao tao lại làm như thế, có trách hãy trách bản thân mày sướng mà không biết hưởng.
An Hạ và Di Nhã đã đến căn nhà hoang ngoài ngoại ô đợi từ lâu, hai người trên khuôn mặt đều tỏ ra lo lắng. Một người nham hiểm như Uyển Nhi thì lo là cô ta không đơn thuần mà dễ hành động.
Di Nhã quay sang nhìn cô rồi động viên. "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ thành công mà."
An Hạ gượng cười gật đầu với cô ấy, hiện giờ ngoài những lời động viên thì không còn từ gì có thể nói trong hoàn cảnh này. “Tôi sẽ ổn mà.”
Hàn Thiên đến điểm hẹn thấy Ấn Khánh đã đứng chờ sẵn ở đó, cậu không chần chừ mà cho xe thắng lại. “Lên xe."
Ân Khánh nhìn trước nhìn sau đề phòng rồi nhanh chóng leo lên xe Hàn Thiên rồi xe lau vụt đi. “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
Hàn Thiên tập trung lái xe nhưng không quên nói hỏi Ân
Khánh.
Ân Khánh lạnh nhạt gật đầu.
Nhớ lại đêm qua nếu trong lòng không cảm thấy bất an có gì đó không ổn, cậu mới gọi điện cho cô thì sẽ không hay biết kế hoạch cô dựng lên. Ân Khánh đã rất tức giận vì cô không nói gì cho cậu biết. Nhưng ngược lại Ân Khánh cũng có chút vui trong lòng vì An Hạ và Chu Hạo sớm không còn quan hệ gì với nhau.
Uyển Nhi đã mấy ngày rồi không được gặp Chu Hạo, trong lòng cô ta dâng lên nỗi lo sợ.
Cô ta sợ Chu Hạo biết được ý đồ của cô ta và không chấp nhận cô ta nữa.
Cảm thấy im lặng như vậy là đủ, cô ta sửa soạn thật đẹp.
Mặc một bộ váy màu đỏ đậm, cổ váy khoét sâu khiến nơi đẫy đà của cô ta như ẩn như hiện ra bên ngoài.
Đây là lợi thế của Uyển Nhi nên cô ta lúc nào cũng lấy thân thể của mình ra làm mồi nhử.
Cầm lấy túi xách đi xuống nhà, cô ta thấy một chiếc taxi đang chạy tới thì không nghĩ ngợi vẫy tay gọi.
Uyển Nhi lên xe cũng không nhìn tài xế mà nói vội. "Cho tôi đến công ty Chu thị."
Tài xế taxi không trả lời cô ta mà nhấn ga chạy đi, lúc này Uyển Nhi mới để ý hai người trước mặt có biểu hiện rất kì lạ.
Trong thâm tâm cô ta không khỏi suy nghĩ.
Lái xe có cần ăn mặc quỷ dị từ đầu đến chân đều màu đen vậy không? Còn nữa sao lại che kín mít như thế?
Điều Uyển Nhi càng lo sợ thêm nữa là phát hiện ra con đường mà xe đang hướng đi tới không phải là con đường quen thuộc để đến Chu thị.
Cô ta chồm người tới kêu lên. "Anh đi sai hướng rồi, tôi nói đến Chu thị kia mà."
Sau lớp khẩu trang Hàn Thiên khẽ nhếch môi cười khinh bi, đến giờ mới nhận ra thì xem ra cậu đã đánh giá cao sự đề phòng của Uyển Nhi rồi.
Cậu thoáng nhìn qua Ân Khánh rồi nháy mắt ra hiệu cho Ân Khánh, cậu ấy hiệu ý ngay mà gật đầu đáp trả.
Nhanh như cắt, Ân Khánh quay đầu lại thân thể nhanh nhẹn nhảy người ra ghế sau.
Uyển Nhi hốt hoảng hét lên. “Mấy người là ai và muốn làm gì tôi vậy?"
Cô ta đưa tay và chân ra vừa đánh vừa đạp lên người An Khánh. Không gian trong xe vốn đã hẹp, thân hình của An Khánh lại cao lớn. Cậu không thể ngồi một cách thoải mái