Hôm nay là ngày Chu Hạo và Uyển Nhi đính hôn với nhau, sau khoảng thời gian dài suy nghĩ và dưới sự ép buộc, hối thúc của Tống Lệ cộng thêm sự thờ ơ không quan tâm của nội Chu và Thiên Băng đã khiến Chu Hạo phải chấp nhận chuyện này.
Uyển Nhi nhìn mình trong gương khẽ nhếch môi, trong gương cô ta diện một bộ váy cưới sang trọng màu trắng tinh khôi. Đây là mẫu váy cưới được Tống Lệ cho nhà thiết kế bên Pháp làm riêng cho cô ta.
Thấy bản thân được coi trọng như thế trong lòng cô ta càng tỏ ra kiêu ngạo với người làm trong gia đình hơn.
Cửa phòng đột nhiên bật mở ra, đi vào trong chính là Tống Lệ. Bà ta thấy Uyển Nhi ngồi đó mặt lộ rõ nét tươi cười nhấc chân bước từng bước đi về phía cô ta.
Khi đến trước mặt bà ta để tay lên vai Uyển Nhi.
"Chúc mừng con sắp trở thành phu nhân của Chu Thị."
Uyển Nhi xoay người sang giả vờ bộ dạng ngượng ngùng, cúi mặt xuống ấp úng nói:
"Con.con không ngờ sẽ có ngày được làm vợ của Hạo một cách chính thức như thế này."
“Đứa ngốc, con là người mà Chu Hạo yêu nhất thì sớm muộn gì con cũng sẽ gả cho nó mà thôi, con có gì đâu mà phải xúc động như thế."
"Dạ"
Tống Lệ vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay Uyển Nhi, nói giọng dụ dỗ.
"Nào, vậy bây giờ kêu ta một tiếng mẹ chồng xem sao. Ta chờ tiếng kêu này của con lâu lắm rồi đấy.”
Nhân lúc Tống Lệ không để ý, Uyển Nhi khẽ nhếch mày một cái, lòng thầm khinh bỉ bà ta.
Không ngờ bà ta lại dễ bị dụ như vậy, có thể bị mình qua mặt dễ dàng như thế.
"Sao còn ngây ra đó, con kêu đi chứ.”
Tổng Lệ đưa ánh mắt mong đợi nhìn cô ta, bà nhìn cô ta như một đứa dâu ngoan của mình.
Cũng đúng thôi, so về địa vị, ngoại hình thì chỉ có Uyển Nhi là bà cảm thấy xứng đôi với Chu Hạo nhất. Người sợ bị mất mặt về gia thế như Tống Lệ thì đây là một hôn nhân cực kì tốt trong mắt bà ta.
[.)
Trong căn phòng kế bên phòng của Uyển Nhi, Chu Hạo thần thờ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nhanh như vậy mà đã trôi qua ba tháng rồi, kể từ ngày gặp An Hạ ở căn nhà hoang để ký giấy ly hôn thì cho đến nay cũng không còn thấy mặt của cô nữa.
Tiểu A đứng phía sau, thở dài nhìn Tổng giám đốc của mình đứng bơ vơ bên đó. Cả hai lần kết hôn của bản thân đều bị người ta bắt ép mà không được quyền quyết định.
Hạnh phúc của bản thân không được lựa chọn thì có thể hạnh phúc hay không?
Có điều cậu không hiểu là lúc trước có phu nhân rồi thì Tổng giám đốc muốn ly hôn để cưới Uyển Nhi, bây giờ chuyện đó sắp thành sự thật rồi thì giám đốc lại không muốn.
Phải chăng anh nhớ phu nhân và hối hận rồi?
"Tổng giám đốc! Anh làm sao thế? Hôm nay là lễ đính hôn của anh và cô Uyển Nhi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ."
Hai tay để bên người bỗng siết chặt lại, cố kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng.
Mắt vẫn nhìn chằm ngoài kia, miệng bất giác mở ra nói:
“Cậu nghĩ xem bây giờ An Hạ đang ở đâu?"
"Tôi..tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm hạnh phúc của đời mình rồi, tôi thấy cô ấy xứng đáng có được điều đó.”
Tiểu A nhìn bóng lưng cô đơn của anh và cố tình nói những lời đó để kích thích xem anh phản ứng như thế nào. Cậu muốn xem Tổng giám đốc có tình cảm với thiếu phu nhân hay không.
Nhưng cậu nghĩ nhiều rồi, trên mặt Chu Hạo vẫn thản
nhiên không xuất hiện tia biểu cảm nào khó chịu, thay vào đó là bình tĩnh xoay người lại đi ra ngoài.
"Chúng ta nên đến buổi lễ thôi."
[.)
Hàn Thiên tức giận khi nghe được Chu Hạo đã đồng ý lời yêu cầu của người nhà mà đính hôn với Uyển Nhi.
Cậu không thèm đến tham dự mà