Kết thúc bữa tối ,Trình Lam trở về phòng .Cô rất nhớ cái latop và cái điện thoại yêu dấu .Còn có các oppa nên tối nay cô sẽ thức cày phim để bù cho những ngày ở đảo.
Tình hình lđang rất là tình hình ,trên bụng cô là chiếc latop đời mới nhất ,trên tay là chiếc điện thoại ,chân trái gác lên chân phải ,đầu nghiêng hẳn sang phải ,mắt dán vào màn hình trước mặt .Mải xem mà cô ngủ quên lúc nào cũng không hay .
Vì mới ở đảo về nên cô không phải đi đến phòng chế tạo ,ngủ đến trưa cô mới thức dậy do cái bụng biểu tình.
Ngồi dậy vươn vai ,bẻ cổ ."cạch " tiếng kêu vang lên giòn dã trong căn phòng yên ắng .Cổ cô bị trật khớp .Đau lòng lết vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân .Phóng ngay đến phòng ăn ,nhưng là cô không thể cúi đầu chào Lôi Lạc Thiên ,cổ cô cứ thẳng đứng không thể xoay .Đang định mở miệng nhờ Lão đại giúp ,thật tình cờ và thật bất ngờ Tam Hổ cũng ngồi đây.
Vui vẻ phi đến chỗ Tam Hổ sau khi chào Lôi Lạc Thiên một câu .Cái miệng cô sáng sớm đã rất bon :
"Lão tam,hôm nay nhìn anh thật soái a".
Chỉ vì câu nói của cô mà Tam Hổ suýt phun hết thức ăn trong miệng ,còn một người thì đen mặt lại.
Đến cả Tề Phonh mặt lạnh cũng sởn da gà vì cái giọng ngọt như mía của cô.
Quay qua nhìn Trình Lam ,thấy cô chớp mắt nhìn mình ,Tam Hổ vỗ chán thở dài :
"Cô cần tôi giúp gì à ?"
Âu Dương San bây giờ rất muốn gật đầu nhưng chỉ có thể đáp lại bằng chất giọng trong sáng nhẹ nhàng như thiếu nữ về nhà chồng :
"Tôi bị trật cổ rồi ,anh chữa giùm tôi cái ".
Tam Hổ nghe cô mói vậy thì suýt ngã ngửa ra sàn.
Yêu cầu cô ngồi xuống ghế ,mặt đối mặt , hai tay Tam hổ vòng ra đặt nên cổ cô.
Lôi Lạc Thiên nhìn vào như hai người đang ôm nhau ,mặt lạnh đi vài phần.
Cảm nhận sát khí cường đại của Lão đại ,tay Tam Hổ run run vặn mạnh cổ cô một cái .Tuy khỏi nhưng cũng