Trình Lam ngồi bên cạnh Lôi Lạc Thiên ,cúi đầu gắp thức ăn cho anh ,cô không hề động đũa ,thấy vậy Lôi Lạc Thiên quay sang cô:
"Ăn !"
Nhưng cô không hề để ý tới mệnh lệnh của anh ,vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ ,cô cảm thấy rất có lỗi về sự việc xảy ra tối hôm qua, vì cô sợ lão đại không thích mình :
"Lão đại, lần đầu của anh thật sao? Không nói dối tôi chứ!"
"Em không tin".
Vừa ăn vừa lạnh nhạt hỏi cô, nhưng lại làm cho Trình Lam cảm thấy Lôi Lạc Thiên đang ủy khuất .
"Không có ,không có ,tôi làm gì có gan đấy ".
"Tốt."
Thở phào nhẹ nhõm ,tay vừa cầm đũa vừa chọc ngoáy dĩa thức ăn, ngước lên nhìn Lôi Lạc Thiên :
"Lão đại, có thể cho tôi ra ngoài không ?"
"Em muốn đi ?" Động tác tay dừng lại, đặt đũa xuống ,liếc sang nhìn cô.
"Anh nhìn xem rất xấu".
Vừa nói cô vừa đưa mái tóc nham nhở chỗ dài chỗ ngắn cho Lôi Lạc Thiên xem .Đây là kết quả sau cuộc phẫu thuật :
"Để tôi cắt cho em".
"Lão đại, anh làm gì biết cắt ".
"Sẽ có người đi theo".
"Cảm ơn Lão đại".
Dù không muốn nhưng cô vẫn phải đồng ý ,nếu không thì sẽ không được ra ngoài .
Cả buổi sáng ,Trình Lam nằm thơ thẩn trên giường nghĩ cách cắt đuôi tên lái xe ,cô cần kiếm tiền để mua xe mới ,chiếc xe moto lần trước đã bị Lão đại cho tan tác .Chợt cô ngồi bật dậy, cô mới sực nhớ ra là bạn cô ở Macao đã gửi những lọ xanh đỏ qua cho cô, cô đang để ở căn phòng mà cô đã thuê khi trốn ra ngoài lần trước, cô còn mua rất nhiều đồ thính nghiệm, nghĩ tới cô lại ngứa tay chân lâu rồi không được làm.
Đi về phía thư phòng ,cô cần xin phép Lão đại trước khi ra ngoài ,đưa tay gõ cửa "Cộc Cộc".
"Ai? "
"Lão đại ,là tôi."
Bước vào thư phòng ,Tề Phonh đang báo cáo với Lôi Lạc Thiên về sự việc của Vân Thu ,thấy cô vào Tề Phong vẫn tiếp tục báo cáo ,qua nhiều khó khăn họ đã coi cô như người một nhà nên không kiêng dè:
"Lão đại, thân phận của cô được che dấu" .
"Không tìm được".
Lôi Lạc Thiên ngước mắt lên nhìn Tề Phong ,giọng nói âm trầm .
"Xin Lão đại trách tội".
"Cô ta là