Sau cái chết của Lý Cẩn , Lôi Lạc Thiên trở về khách sạn ,vừa bước vào căn phòng tổng thống , giọng của Lôi Lạc Thiên đã mang vẻ sắc lạnh nhưng bình thản đến mức nguy hiểm , Lôi gia chưa bao giờ có việc giết người mà bỏ xót như thế , có chi là do Lý Cẩn là 1 con người rất mưu mô mới may mắn sống sót ,nhưng cũng đã chết chỉ vì 1 phát súng của Trình Lam .
Ngồi trên chiếc ghế salong dài trong phòng ,tư thế thư thái ,ung dung như chưa có gì xảy ra , nhưng chính cái thái độ như vậy lại càng cần thận trọng :
"Tề Phong" .
Tề Phong đã có mặt trong phòng , hắn biết chuyện gì xảy ra , nhưng vẻ mặt vẫn không có gì chuyển biến, đó chính là phong cách của Lôi gia -phải bình tĩnh trước mọi tình huống :
"Sẽ theo quy tắc của Lôi gia thưa lão đại" .
Lôi Lạc Thiên chỉ liếc nhìn Tề Phong một cái , Tề Phong là người đi theo Lôi Lạc Thiên từ lâu nay ,là thuộc hạ trung thành và có tài nhất trong đám thủ hạ của Lôi Lạc Thiên ,nhưng không vì thế mà có sự phân biệt đối xử , quy tắc đối với Lôi Lạc Thiên luôn phải thực hiện , lời của Lôi Lạc Thiên là nhất .
"Tìm hiểu người phụ nữ đấy cho tôi".
Giọng khàn khàn của Lôi Lạc Thiên vang lên trong căn phòng .
"Vâng ,lão đại".
Cánh cửa trong phòng khép lại , trả lại vẻ yên tĩnh lạnh lẽo ban đầu của nó.
Lôi Lạc Thiên ngồi trên ghế ,cười như không cười , phả ra tiếng nói mang hơi ngông cuồng "Nhân tài cần được trọng dụng ".
Cũng như mọi ngày , Trình Lam ra khỏi nhà,mặc quần áo của quân đội , vừa bước ra khỏi cổng , đã thấy 2 chiếc ô tô đen đậu trước cổng.
Từ trong ô tô 1 người đàn ông mặc cây đen bước xuống , vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc , nhìn thấy Trình Lam nhìn mình với ánh mắt lấp lánh như nước thì có thể đoán ra suy nghĩ