Venn kể lại cho anh nghe:"Lúc tớ thấy cậu gấp gáp bế em ấy vừa chạy vừa hét kêu bác sĩ cứu em ấy lúc đó tớ hoàn toàn đứng hình, kinh ngạc sau đó cậu đã hôn mê sau khi tớ cấp cứu cho hai người xong tớ đã nhanh chóng chuyển hai người đến đây sẽ tiện hơn."
Galvin luôn túc trực bên cạnh của Trình Lam, ánh nắng dịu dàng, dễ chịu của buổi chiều chiếu vào phòng bệnh, đôi mắt cô khẽ mở, cô nhúc nhích nhẹ vết thương trên người của cô lập tức đau, cô cau mày chịu đựng.
Galvin thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ, kích động:"Em tỉnh lại rồi sao? Để anh đi gọi bác sĩ."
Galvin tức tốc đi gọi Venn, Venn cùng đi đến vào phòng kiểm tra cho cô, Venn cười nhẹ:"Em ấy không sao rồi cậu yên tâm được rồi."
Trình Lam mỉm cười rồi quay lại hỏi Galvin sao em lại ở đây? Mà sao anh lại ở đây cùng em vậy?
" Anh ở đang đi thị sát ở Bắc Kinh, thì khi em phi moto qua anh đã nhìn thấy em và đuổi theo em, lúc đuổi được em thì đã thấy em bị bắn rơi suống biển là do anh cứu em lên rồi đưa em vào đây".
Trình Lam gật đầu coi như đã hiểu
"Em có thai sao?" Galvin lúc này thấy cô trầm ngâm suy nghĩ liền lên tiếng hỏi
" Hả....!có thai?...!Thật sao" Trình Lam ngạc nhiên sờ tay lên bụng mình
" Vậy con em sao rồi???"
Galvin cùng Venn trầm lặng, sắc mặt khó coi không nhìn thẳng vào mắt cô, Galvin đi đến ôm cô vào lòng, ấp úng nói cho cô biết:
"Lam Lam! Em hãy bình tĩnh , con của em...con của em đã...đã không còn nữa rồi."
Trình Lam chết trân, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cô không thể nói được, những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát đã bắt đầu rơi xuống cả người cô run rẩy, Galvin ôm cô chặt hơn, vỗ về, an ủi:
"Lam Lam! Anh biết bây giờ anh có nói gì cũng vô dụng nhưng anh