Lôi Lạc Thiên trầm mặc ,Tề Phong thấy như vậy liền cúi chào xin phép ra khỏi phòng.
Lôi gia đã tìm kiếm Trình Lam một năm rồi nhưng vẫn không có một chút tin tức .
Căn phòng trở lên yên ắng lạ thường , chỉ có tiếng sóng cùng tiếng thở nhè nhẹ của Lôi Lạc Thiên.
Trình Lam cũng biết họ đang nói về cô, trong bóng tối khuôn mặt Trình Lam bắt đầu nhăn nhó ,cô không nín thở được nữa ,khẽ mở cửa bước ra ngoài.
Lôi Lạc Thiên đã phát hiện trong phòng có người từ lúc bước vào nhưng việc của Trình Lam quan trọng hơn .Đôi mắt lạnh lẽo khẽ liếc về chiếc tủ to lớn trong phòng ,đúng lúc Trình Lam bước ra .
Nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mắt ,đôi mắt khẽ lướt qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường không hề có phản ứng .Trình Lam thấy anh như vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên ,cô đã mất tích một năm ,tự nhiên xuất hiện trước mặt anh ,bảo sao không nghi ngờ, dù gì bây giờ phỗ thuật thẩm mĩ cũng rất phát triển.
"Lão đại" .Trình Lam uất ức cất tiếng ,đôi mắt ngước lên nhìn anh mang một tầng hơi nước, có nhớ nhung,có yêu thương .
Lôi Lạc Thiên nghe giọng nói của cô ,khuôn mặt biến đổi hẳn ,bước nhanh về phía tủ .Trái với suy nghĩ của cô ,anh sẽ ôn như ôm cô vào lòng , ghì chặt cô, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói :"anh nhớ em".
Đúng là có ôm Trình Lam vào lòng nhưng lại đánh vào mông cô.
Thấy cô khẽ nấc nhẹ , anh dịu dàng vòng tay qua lưng cô ghì chặt.
Trình Lam núp trong ngực anh ,biết bao nhiêu nỗi nhớ nhung da diết , biết bao nhiêu sự cố gắng ,bao nhiêu cực khổ ,bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu cô đơn buồn tủi cô phải gánh chịu một mình trong lòng suốt một năm qua đều giãi bày trong lòng anh.
Đến khi Lôi Lạc Thiên thấy cô nín thì cô cũng ngủ mất trong lòng anh .Khẽ đặt cô lên giường, đôi mắt anh thật nhẹ nhàng ,ôn nhu, sủng nịnh nhìn cô gái ngủ trong lòng mình ,khẽ lau đi