Tông Chính Ngự trả lời một cách chắc chắn, sau đó không đợi Mộ An An đáp lại, liền cúp máy.
Nghe thấy tiếng “tít tít tít” kêu không ngừng, vẻ mặt của Mộ An An liền trở nên mù mịt.
Cô cầm điện thoại, xem lại nhật ký cuộc gọi, quả thật cũng có vài phút nói chuyện với Thất gia.
Mộ An An thậm chí còn cẩn thận nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người.
Cuộc điện thoại này thậm chí có thể không cần gọi.
Đây không phải là tác phong của Tông Chính Ngự.
Thất gia từ trước đến nay luôn là người đơn giản và thô lỗ, tính nhẫn nại cực kỳ kém, chỉ nói chuyện về công việc, không phải công việc thì không nói quá một lời.
Mộ An An mấy lần đều cảm thấy bản thân thiếu kiên nhẫn, đều là do Thất gia lây bệnh.
Nhưng mà tính cách của của vội vàng.
“Cốc cốc cốc.
”
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang
dòng suy nghĩ của Mộ An An.
Mộ An An thản nhiên mở cửa và không cần nhìn cũng biết đó là bác sĩ Cố.
Cô nói: “Không hiểu tại sao Thất gia lại gọi điện cho tôi, còn hỏi tôi đang ở đâu, hỏi tôi đêm nay có về không, sao tôi lại có cảm giác giống như…”
Mộ An An tạm dừng, sau đó tìm cách hình dung nó:”Người vợ ở bên ngoài… bị người chồng bắt quả tang.
”
Lời này vừa nói ra, bác sĩ cố liền bật cười.
‘Tôi bây giờ đang rất hoảng.
” – Mộ An
An nói thật.
“Hay là không lên du thuyền nữa, quay về Ngự Viên Loan?”
“Vậy không được.
”
Mộ An An trực tiếp trả lời, sau đó xua tay: “Bỏ đi, còn nghĩ lung tung nữa cũng sẽ không có đáp án, lãng phí thời gian thêm.
Giải quyết đêm nay trước đã.
Cho dù Thất gia có thực sự biết được, thì đến lúc đó suy nghĩ biện pháp sau.
”
Nói xong, Mộ An An lại giấu máy biến đổi giọng nói ở yết hầu rồi gắn vào cổ của mình.
Chuẩn bị xong liền cùng bác sĩ cố rời đi, tiếp tục tập trung vào vấn đề tối nay.
Mộ An An hỏi: “Máy bay không người lái đã sẵn sàng chưa?”
Bác sĩ Cố: “Uh, chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc.
”
Hai người nói xong liền rời khỏi khách sạn.
Lượng Lượng và A Nhất thì đang đợi ở ngoài cửa.
Các thành viên khác của đội chim xanh đã sớm rời đi, đến du thuyền ở phía bên Giang Hải trước, thực hiện
theo kế hoạch như đã được triển khai trong cuộc họp.
Khi xe đến, A Nhất tự giác bước tới, mở cửa phía sau cho Mộ An An và Lượng Lượng.
Mộ An An đi vào một cách tự nhiên, còn Lượng Lượng thì có chút câu nệ.
Hắn thực sự chưa bao giờ cảm thấy phô trương như vậy, cẩn thận hỏi: “Hay là để tôi lái xe đi?”
A Nhất không đáp, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ liếc nhìn băng ghế phía sau, ý bảo Lượng Lượng ngồi vào trong.
Lượng Lượng, vào đi.
” – Mộ An An
nhắc nhở.
Lượng Lượng do dự vài giây, cuối cùng cũng ngòi vào.
A Nhất đóng cửa xe rồi trở lại vị trí ghế lái, chiếc xe chậm rãi rời đi.
Lượng Lượng lo lắng tới lại gần Mộ An An:”Thất ca, tiên sinh nhã nhặn lúc nãy không đi vào cùng sao”
“Anh ta có việc.
”
“Thất ca, thân phận phú hào bao nuôi của anh thật không đơn giản, anh bày ra khí thế này…” – Lượng Lượng xem xét tình hình bên trong xe.
Hắn làm về xe, nên chỉ cần nhìn vào là biết giá