“Vậy tại sao cậu lại đột nhiên muốn nói cho mình biết?” – Trần Hoa đột nhiên hỏi một câu.
“Bạn thân à, một việc không thể giấu diếm quá lâu.
” – Mộ An An trả lời cũng rất thẳng thắn.
Trần Hoa không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mộ An An.
Thật sự là rất xinh đẹp.
Dưới gương mặt xinh đẹp như một tiểu tiên nữ như vậy, trong trường học, cái gì mà nữ thần Giang cầm, cái gì mà hoa hậu giảng đường, quả thật rất giống rác rưởi.
Không có gì so sánh được.
Trần Hoa: “Cho nên, bạn thân của mình à, cậu đột nhiên trở nên xinh đẹp vừa bất diệt vừa có tiền sao?”
“Có lẽ là vậy.
”
“Vậy cậu như thế này cùng với Hoắc Hiển rất xứng đôi.
”
Trần Hoa đột nhiên nói như thế này, trên mặt Mộ An An vốn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, có chút không hiểu: “Cái gì?”
Trần Hoa lại nhìn Mộ An An:”Ngày hôm qua không phải mình đã gửi tin nhắn cho cậu sao, ngày hôm qua
mình thay cậu trực ca, sau đó Hoắc Hiển cũng đến đây, tìm hiểu chuyện của cậu.
”
Nói xong, Trần Hoa tạm dừng vài giây, đôi mắt có chút ảm đạm, tiếp tục nói… Trần Hoa: “Hoắc Hiển là con lai vừa đẹp trai vừa cao ráo, quan trọng là con nhà siêu giàu, có gia thế.
Trước đây mình có nói anh ấy thích cậu, có chút không đúng thật.
Nhưng hiện tại thì thấy…”
Trai tài gái sắc.
Mấy câu sau Trần Hoa nói không nên lời.
Rất đau lòng.
Nam thần của mình, thích một người
xinh đẹp, có gia thế.
Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Ngược lại, mặc dù bản thân đã ăn diện nhưng trông cô vẫn xuề xòa, xấu xí.
Hơn nữa, trước đó Mộ An An cũng từng nói Hoắc Hiển thích người có thân hình đẹp đẽ, và xinh đẹp.
Cô còn muốn, sau khi kết thúc bữa tiệc rượu này, cô