Tiếng la hét của nhân viên, khiến những người có mặt ở đó lập tức định thần lại, sau đó đều tỏ ra kinh hãi.
“Thất, thất gia!”
Trong bữa tiệc, cỏ một người đàn ông hét lớn một tiếng, sau đó liền cung kính chạy tới:”Thất gia, thật có lỗi, không biết ngài đã tới, không có từ xa tiếp đón!”
Những người xung quanh ngay lập tức đều nhận ra người đàn ông trung niên đang chạy tới.
Hoắc Phong.
Chủ nhân của trang viên này, là người nắm quyền hiện tại của gia tộc họ Hoắc – một trong những người giàu có hàng đầu ở Giang Thành.
Ngoại trừ vị Thất gia ở Ngự Viên Loan kia, thì đây chính là nhân vật mạnh nhất.
Mà lúc này, Hoắc Phong lại khúm núm, hoàn toàn không có uy phong như xưa.
Đối tượng mà Hoắc Phong khúm núm, ông ta cũng không dám nhìn, toàn bộ quá trình ông ta đều nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp như
tiểu tiên nữ ở trong vòng tay của anh, sắc mặt vô cùng lo lắng.
La Sâm đem tới một hộp thuốc, sau đó anh cúi đầu tự mình xử lý vết đỏ.
“Thất gia, cháu không sao.
”
Tông Chính Ngự cũng không dùng lớn lực, đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh lạnh lẽo nhanh chóng bôi thuốc cho Mộ An An.
Hoắc Phong ở bên cạnh không được để ý tới, liền trộm nhìn mọi người ở xung quanh đang khiếp sợ, trợn tròn mắt, ông ta nhịn không được lại lên tiếng: “Thất gia, hay là để vị tiểu thư này…”
Câm miệng.
Tông Chính Ngự không có ngẩng đầu lên, anh nóng náy liền ném ra một câu, giọng nói rất thấp, mang theo vẻ lạnh lùng tuyệt đối cùng cảnh cáo, Hoắc Phong thật sự không dám nói tiếp nữa.
Ông ta lén quan sát Mộ An An ở trước mặt.
Nghe nói Thất gia ở Ngự Viên Loan vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối với tiểu công chúa lại rất tình cảm, ôn nhu.
Có thể làm cho Thất gia cao cao tại thượng, ở trước mặt mọi người bôi
thuốc.
Nói vậy vị này chính là tiểu công chúa của