Khi Thường chủ nhiệm đang chuẩn bị tiếp tục phân công, thì Hoắc Hiển liền giơ tay lên: “Chủ nhiệm Thường, tôi muốn đến khoa điều trị bệnh trầm cảm.
”
Ngay khi Hoắc Hiển nói ra những lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Mộ An An vốn đang không để ý tới hắn, lúc này cũng cau mày nhìn Hoắc Hiển.
Trần Hoa vẫn luôn nhìn lén hắn, hai tay cô ấy đan vào nhau một cách lặng
lẽ.
Hoắc Hiển cười một cách thẳng thắn, ngạo nghễ: “An An nhà chúng ta đi đâu, tôi muốn đi tới đó.
”
Những lời này vừa nói ra, toàn bộ đều trở nên mơ hồ.
Có người thở dài.
“Đây là tiết tấu gì vậy?”
“Hoắc nhị thiếu gia đây là đang nhìn trúng cô gái xấu xí sao? Khẩu vị nặng như vậy…”
“Nhìn ánh mắt đó đi, thật sự nhìn trúng rồi, tôi còn nghĩ cậu ta sẽ thích
dáng người xinh đẹp, ôi, tim của ta, ta cũng muốn đi hủy dung.
”
Mộ An An không có hứng thú quan tâm đến những bàn luận xung quanh.
Cô liếc nhìn về phía Trần Hoa đang giả vờ bình tĩnh, sau đó liền hạ giọng hỏi Hoắc Hiển một cách khó chịu: “Anh đang làm gì cái gì vậy?”
Hoắc Hiển không trả lời mà nhìn về phía chủ nhiệm Thường: “Chủ nhiệm Thường, có thể chứ?”
Chủ nhiệm Thường ho nhẹ một tiếng.
Ông ta rất muốn phun ra một câu: Cậu là nhị thiếu gia của Hoắc gia, tôi
dám nói không thể sao?
Đương nhiên ở bên ngoài,chủ nhiệm Thường vẫn duy trì khí chất của một chủ nhiệm, nói: “Vì có