Số lần La Sâm gọi điện cho cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một lần đều là đại diện cho mệnh lệnh của Thất gia.
Nghĩ đến bầu không khí lạnh lùng sáng nay cùng với Thất gia, Mộ An An đặc biệt không muốn trả lời cuộc gọi này.
Cô có dự cảm, cô sẽ có tâm trạng rất tồi tệ sau khi trả lời cuộc gọi này.
Mộ An An thở dài, đặt đồ đạc sang một bên, ròi ngồi ở bậc thềm bên cạnh vườn hoa.
Khi La Sâm gọi đến lần thứ hai, Mộ An An mới nhấc máy.
“Tiểu thư An An?”
“Uh, nói đi.
”
Giọng của Mộ An An rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ vấn đề cảm xúc nào.
La Sâm báo cáo một cách máy móc: “Tiểu thư An An, biệt thự nhỏ đã thu dọn xong rồi, cô và bạn của cô đêm nay có thể vào ở.
”
“Cho nên đây là ý của Thất gia là, để tôi chuyển đi vào tối nay sao?” -Giọng của Mộ An An có chút lạnh.
La Sâm ở bên kia nghe thấy những lời này thì hơi sững sờ.
Lời này, có chút đáng thương.
Mộ An An không đợi La Sâm trả lời liền hỏi lại:”Thất gia hiện tại đi công tác, còn không quên kêu anh nói cho tôi biết, chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt, anh giúp tôi nói với Thất gia, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền chú ấy.
”
“Tiểu thư An An, chuyện này…”
Buổi tối tôi sẽ dọn vào.
Mộ An An không cho La Sâm quá nhiều cơ hội để nói, sau khi nói xong liền hỏi: “Còn gì nữa không
Sau khi Mộ An An hỏi câu này, La Sâm ở bên kia gần một phút cũng không có đáp lại.
Mộ An An vậy mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Tiểu thư An An, không có việc gì nữa.
”
Sau khi nhận được những lời này, Mộ An An cũng không ở lại lâu hơn nữa, liền trực tiếp cúp máy.
Cô liếc nhìn thời gian trong điện
thoại,sau đó cất điện thoại vào trong hòm.
Cô còn có 30 phút để điều chỉnh tâm trạng, sau đó đến khoa điều trị trầm cảm.
Mộ An An muốn hút thuốc liền sờ vào túi, lúc này mới nhận ra mình không có mang theo một điếu thuốc nào cả
Cô không có nghiện thuốc lá lắm.
Bình thường tâm tình phiền muộn cô mới hút một chút.
Còn thời gian đi làm cô căn bản sẽ không mang theo.
Cô muôn hút một ngụm, nhưng lại không có.
Cô vốn đang cáu nhưng giờ càng cáu hơn.
Tim cô như có thứ gì đó chặn lạ, đè nặng đến nỗi cô không thở nổi.
Cô muốn hét lên nhưng lại sợ bị nhân viên y tế cử đến phòng giám sát tại chỗ.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An đang khó chịu và không tìm được lối thoát, thì mũi cô đột nhiên ngửi thấy một mùi nicotin nhàn nhạt, sau đó trước mặt cô liền xuất hiện một đầu thuốc đã cháy sáng.
Mộ An An cau mày.
Ngẩng đầu lên thì thấy Tóc Xoăn đang nhìn mình với vẻ giễu cợt: “Đúng lúc cho cô cái này, cô cần nó.
”
“Tôi không cần.
”
Mộ An An từ chối, thu dọn đồ đạc muốn rời đi.
Hoắc Hiển