Hoắc Chân Chân vừa đi, nụ cười trên mặt Giang cầm liền trầm xuống.
Nhìn vào gương, liền trực tiếp hừ lạnh.
“Quả nhiên là một người ngây thơ, ngu ngốc.
” – Giang cầm mắng một câu.
Đồng thời nhớ tới lời dặn dò của cha trước đó.
Vốn dĩ cô là bác sĩ thực tập liên kết, ngay cả khi hai bệnh viện hợp tác thì cũng không đến lượt cô.
Nhưng cái lần bị đuổi ra khỏi tiệc rượu của Hoắc gia một cách khó hiểu đó, cha Giang cầm liền dặn dò nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Hoắc gia.
Đúng lúc Hoắc Chân Chân đang là bác sĩ thực tập trong một bệnh viện, Hoắc Chân Chân chủ động điều sang đây, Giang cầm đương nhiên cũng đi theo, tạo một mối quan hệ tốt.
Mặc dù Hoắc Chân Chân không phải là con gái ruột của người đang nắm quyền Hoắc gia, nhưng bời vì cô ta được nuôi dưỡng ở bên cạnh Hoắc Phong,
cho nên hoàn toàn xứng đáng là đại tiểu thư, Hoắc Phong cũng hết mực yêu thương cô ta.
Nhưng hiển nhiên yêu thương cô ta thành ngu ngốc rồi, cho nên bây giờ mới vô pháp vô thiên như vậy.
Giang cầm nhìn Mộ An An không vừa mắt, đúng lúc để cho Hoắc Chân Chân ra trận thu dọn Mộ An An.
Nghĩ đến đây, Giang cầm liền vặn vòi nước rửa tay, nụ cười ở trên mặt đặc vô cùng biệt nham hiểm.
Trong giờ nghỉ trưa, Mộ An An gọi điện cho Hoắc Hiển.
Lúc đầu hắn không bắt máy, cô phải gọi liên tục hết lần này đến lần khác mới gọi