Không có gì để thương hại dành cho lương tâm.
Nói tra nam còn dễ nghe.
Bác sĩ Trần: “Đừng đặt cảm xúc vào nhiều quá, mỗi bệnh nhân ờ đây đều có một câu chuyện riêng.
Lát nữa cô hãy chú ý đến cô gái nhỏ này nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng để cho cô bé tự sát, hoặc là tìm được vũ khí nào đó để tự sát.
”
Một khi bệnh nhân tự sát, trách nhiệm của bệnh viện vô cùng
nghiêm trọng.
“Tôi hiểu rồi.
” – Mộ An An nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi quay về văn phòng trước đây.
”
Bác sĩ Trần gật đầu.
Mộ An An cũng không có ờ lại nhiều.
Trở lại phòng làm việc, liền thấy Trần Hoa đã tới đây rồi.
Mộ An An có chút ngạc nhiên: “Không phải mình nói với cậu đi ca tối sao?”
“Mình tỉnh dậy, không có chuyện gì nên đi tới đây.
” – Trần Hoa nói: “Còn kèm theo ca tối nữa, vừa vặn có thể học tập được một chút.
”
Cô ấy giơ cuốn sách ở trong tay lên.
Trần Hoa và Mộ An An khác nhau.
Mộ An An thuộc loại học sinh giỏi chịu khó, cần phải học tập chăm chỉ mới có thể ổn định thành tích chuyên ngành của mình.
Trần Hoa thì thuộc tuýp người
chung chung, cần nhiều thời gian để nghiên cứu và suy ngẫm, mà Trần Hoa cũng đặc biệt nguyện ý gắng sức ờ chuyên ngành của mình.
“Tinh thần của cậu thế nào rồi?”
Mộ An An đóng cửa phòng làm việc lại, quét một