Mộ An An nhìn dãy búp bê sứ nhỏ ở trên kệ mà mấy năm nay cô tự tay nặn, ánh mắt cô dần dịu đi.
Chỉ khi điện thoại rung lên lần nữa, một dãy số không xác định đến từ nước Pháp, mới kéo suy nghĩ của Mộ An An trở lại, vẻ mặt cô trầm xuống.
Mộ An An nghe máy.
“Tôi muốn tiền, ba trăm vạn.
”
Đối phương chỉ nói một câu, sau đó liền cúp máy.
Mộ An An trầm mặc cầm điện thoại.
Cô không có gọi lại, bởi cho dù có gọi lại, cũng chỉ nhận lại là lời
nhắc nhở của số ảo.
Người vừa rồi là Chung Đình.
Vừa mờ miệng chính là ba trăm vạn.
Nhưng trước đó, khi biết được Tông Chính Ngự đã điều tra đến nước Pháp, Mộ An An đã cấp cho Chung Đình một khoản tiền.
Số tiền không phải là lớn nhưng cũng đủ để Chung Đình tiêu xài xa xỉ.
Nhưng bây giờ chưa đầy một tháng, cô ta lại đòi tiền.
Mộ An An vẻ mặt ngưng trọng.
Cô ngồi xuống chiếc xích đu hình giọt nước ở bên cạnh, gõ ngón tay lên màn hình điện thoại, tầm mắt nhìn về phía trước mà không có tiêu điểm.
Sau khoảng bảy tám phút, mắt của Mộ An An có chút mệt mỏi chớp chớp, sau đó gửi một tin nhắn qua điện thoại.
Nhờ người ở Pháp gửi tiền cho Chung Đình.
Sau đó xóa hết toàn bộ nhật kí ghi chép ở trong điện thọai đi.
Mà Mộ An An vốn dĩ muốn làm làm gốm để xoa dịu cảm xúc, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện, Tông Chính Ngự đang ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng ở bên ngoài căn phòng kính.
Anh dựa vào