Lúc này cô mới phản ứng lại, vừa rồi khi Thất gia rời đi, có dặn dò sẽ kêu bác sĩ cố tới đây, bộ quần áo mà Thất gia đưa vẫn còn trên giường.
“Chờ đã.
” – Mộ An An nhanh chỏng đáp lại, theo bản năng xoay người chuẩn bị mặc quần áo.
Kết quả vừa mới làm động tác, phần eo liền truyền đến cơn đau bứt rứt.
Cô đỡ cái eo.
Lúc ngã xuống, cái lưng của cô va vào bồn rửa tay ở bên cạnh, bất cứ khi nào chuyển động liền đau như chết đi sống lại.
Mặc dù cô biết bác sĩ cố là LGBT, hơn nữa cũng biết bác sĩ nhìn cơ thẻ giống như nhìn một miếng thịt, nhưng Mộ An An vẫn chịu đựng đau, lấy quần áo mặc vào.
Kết quả.
Mộ An An nghĩ Tông Chính Ngự chỉ là tùy tiện tìm quần áo cho cô,
nhưng cô phát hiện ở bên trong quần áo rộng thùng thìnhcó cất giấu một bộ nội y, khuôn mặt của Mộ An An liền đỏ bừng.
Nhưng dù sao bác sĩ cố cũng đang đợi ở bên ngoài, thắt lưng cũng thật sự rất đau, Mộ An An không nghĩ nhiều nữa, liền nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cô nằm úp xuống giường nói: “Anh có thể vào được rồi.
”
Bác sĩ Cố đẩy cửa bước vào, trên tay hắn ôm một hộp thuốc.
Thấy Mộ An An đang nằm trên
giường liền hỏi: “Tiểu thư An An, cô té ở trong phòng tắm sao?”
“Uh.
”
“Nghe nói Thất gia bế cô ra ngoài sao?”
“Uh.
“LÚC đó cô có mặc quần áo không?”
ti II
Mộ An An quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ đang cười trộm: “Thất gia kêu anh tới
đây kiểm tra tình trạng vết thương cho tôi, không phải kêu anh tới đây cười nhạo tôi.
”
“Tôi không có cười nhạo.
” -Bác sĩ Cố nghiêm túc: “Tôi chỉ hỏi về tình trạng vết thương của cô một cách bình thường thôi mà.
”
“Muốn cười thì cười đi, còn tưởng bản thân chỉnh tề như thề chính nhân quân tử lắm.
” -Mộ An An trợn