Phát hiện quần áo của Thất gia khác với lúc nãy, tóc hơi ướt, mùi sữa tắm ở trên người có chút nồng hơn bình thường.
Nếu lúc nãy không phải bác sĩ cố nhắc nhở, Mộ An An cũng sẽ không nghĩ tới phương diện đó.
“Còn đau không?” – Tông Chính Ngự đi tới trước mặt Mộ An An: “Ngoại trừ thắt lưng ra, có còn đau chỗ nào nữa không?”
Thất gia bình tĩnh hỏi, trên mặt
không có một chút ngượng ngùng hay cứng ngắc.
Giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Mộ An An trong lòng đau nhói, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh: “Chỉ thắt lưng thôi, bôi thuốc rồi, sẽ không đau nữa.
”
Tông Chính Ngự cầmlấy chiếc cốc ờ trên bàn cạnh giường ngủ của Mộ An An.
Khi tay chạm vào chiếc cốc, anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo ở trên đó, Tông Chính
Ngự liền cau mày, cuối cùng không nói gì, rót nước cho Mộ An An.
Mộ An An nhìn lén Thất gia.
Thất gia không cho cô uống nước quá lạnh.
Chủ yếu là mỗi lần bà dì đến, Mộ An An đều quằn quại, cho nên ngày thường cô không được cho đụng vào đồ lạnh.
Nếu là chuyện thường ngày, Thất gia nhất định sẽ mắng cô một trận.
Nhưng hiện tại không có.
Thật ra, trong lòng Thất gia cũng rất xấu hồ nhỉ?
Mộ An An cười trộm.
Nhưng khi Thất gia xoay người lại, cô liền nhanh chóng thu lại biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh lại.
Cô cũng giống như Thất gia, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Buổi chiều có ca làm ở bệnh viện sao?” -Tông Chính Ngự đưa nước ấm cho cô.
Mộ An An cầm lấy uống được nửa cốc rồi mới gật đầu: “Uh.
”
“Xin phép nghỉ.
”
Mộ An An lắc đầu: “Cháu không sao, không xin nghỉ đâu.
”
Tông Chính Ngự nhíu mày.
Mộ An An nhanh chóng đặt cốc nước sang một bên, rồi giải thích “Có một cô gái nhỏ bị trầm cảm, Mặc Mặc.
Trước đây cháu có nói với chúvề người này.
”
“Sau đó?” – Tông