Trương Hiểu: “Cũng đúng, muốn chết thì chết ở xa một chút, lại chạy tới nơi này làm liên lụy chúng ta.
Theo tôi, thì người như vậy, đáng lẽ phải nên sớm chết từ lâu rồi, quả thực lãng phí tài nguyên, không nên cứu làm gì.
”
Mộ An An vốn dĩ đang đứng ờ cửa, khi nghe thấy những gì Trương Hiểu và Hoắc Chân Chân nói, cô liền vô cùng khó chịu.
Hiện tại nghe đến câu này, liền
trực tiếp xông vào, chế trụ cổ của Trương Hiểu, sau đỏ ấn cô ta vào vách tường!
Khi Trương Hiểu đụng vào vách tường, liền phát ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người vốn dĩ đang thảo luận về vụ tự sát của Mặc Mặc, liền trợn tròn mắt.
“Cô là ai!
Hoắc Chân Chân phản ứng trước, vỗ bàn một cái rồi đứng dậy: “Con tiện nhân này tới từ đâu, lại chạy tới nơi này làm càn ờ trước mặt tao!”
Khi Hoắc Chân Chân nói lời này, Trương Hiểu đang bị Mộ An An ép vào tường cũng phản ứng lại.
Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mộ An An: “Cô là ai, buông tôi ra!”
“Cô vừa rồi nói cái gì?” – Mộ An An liền trực tiếp mờ miệng chất vấn.
Mà Hoắc Chân Chân chợt nghe ra giọng nói này.
Còn chưa kịp mở miệng, Trần Hoa đã chạy vào.
“An An!” – Trần Hoa gọi một tiếng,
rôi kéo Mộ An An ra.
Mộ An An chỉ vào Trương Hiểu: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà nói lung tung nói!”
“Cô là Mộ An An?” -Trương Hiểu nhìn từ trên xuống dưới.
Ngày thường, Mộ An An luôn trang điểm xấu xí, hôm nay đeo khẩu trang khiến người ta không thể nhận ra được.
Giang cầm lúc này mới đứng lên: “Các người đừng đừng có xung đột nữa.
Vụ tự tử của bệnh nhân này chỉ vừa mới bắt đầu, sau đó
lại bị giới truyền thông chụp ảnh lại, chỉ là mối quan hệ công