Nhưng nghĩ đến những lời bình luận đó, nghĩ đến đôi mắt vô hồn của Mặc Mặc, trong lòng cũng không có thoải mái.
Hoắc Hiển đưa tay ra, định vỗ vai an ủi Mộ An An.
Ai ngờ…
Trước khi tay của Hoắc Hiển chạm vào vai của Mộ An An, Mộ An An đã đẩy cửa ra bước xuống xe rồi.
Khi Mộ An An quay đầu lại, Hoắc Hiển liền nhanh chóng thu tay về, coi như là đang chỉnh sửa tóc tai.
Để giảm bớt sự xấu hổ.
“ở tầng mấy?” – Mộ An An hỏi.
“Tầng ba.
” – Hoắc Hiển giả vờ bình tĩnh trả lời: “Cô lên trước đi,
ở đây đỗ xe không hơi khó, tôi đỗ xe xong liền lên tìm cô.
”
Mộ An An thật ra muốn nói không cần, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Cô gật đầu, sau đó đóng cửa lại rồi đi vào bệnh viện.
Hoắc Hiển ngồi ở chỗ của mình, không ngừng nhìn Mộ An An đi vào bệnh viện, nụ cười ngượng nghịu trên mặt hắn ta cũng đã tắt đi.
Nhìn thấy bàn tay không chạm vào vai Mộ An An của mình, hắn
liền tỏ vẻ chán ghét vỗ về nó.
“Không chịu quyết tâm.
”
“Vừa nãy nên trực tiếp kéo cô ấy vào lòng an ủi.
”
“Vậy mà lại do dự.
”
Hoắc Hiển tự than thở,“chậc chậc” hai tiếng.
Ghét bỏ xong lại bật cười: “Tính khí của cô gái này thật sự rất hợp khẩu vị của ta.
”
Hoắc Hiển nằm nhoài người về phía vô lăng.
Hắn từ trước đến nay đều ngông cuồng ngạo mạn, trông giống như kẻ bắt nạt học đường của xã hội, nhưng lúc này hắn ngược lại giống như một tên ngu ngốc, nằm trên vô lăng cười ngây ngô.
Mãi cho đến khi người ở