Khi Mộ An An định mở cửa bước ra ngoài, Hoắc Hiển đột nhiên bước tới đè cửa lại.
Một tiếng ‘rầm’, cánh cửa lại bị đóng lại.
“Sao vậy?” – Mộ An An ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển hỏi.
“Tôi thực sự có một yêu cầu.
” -Hoắc Hiển nói, dập tắt điếu thuốc đã châm ném vào trong thùng rác, rồi nhìn chằm chằm thùng rác đột nhiên nói một câu: “Coi tôi
là bạn.
”
“Hả?”
“Làm bạn đi.
”
Hoắc Hiển đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng bóng, còn chớp chớp mắt: “Làm bạn đi, đừng phớt lờ người ta nữa, hãy đối xử dịu dàng với tôi giống như đối xử với Trần Hoa vậy đó.
”
“Cái này không được.
” – Mộ An An nói.
“Cô không phải đấy chứ, từ chối
trực tiếp như vậy sao?” – Hoắc Hiển khiếp sợ: “Một chút do dự cũng không có sao?”
“Trần Hoa là độc nhất vô nhị, tôi sẽ không đối xử tử tế với người thứ hai.
” – Mộ An An nói: “Nhưng, yêu cầu trơ thành bạn với anh, tôi sẽ trờ về thương lượng với anh ấy một chút, và phải nhận được sự đồng ý của anh ấy.
”
“Anh ấy?”
“Bạn trai tôi.
”
Là Thất gia đó.
Thất gia sẽ ăn dấm chua của Tóc Xoăn.
Hoắc Hiển không nói gì.
Hắn nhìn Mộ An An, trong lòng vô cùng khó chịu: “Cô thực sự có, hay là gạt người vậy?”
“Tôi vô cùng thích anh ấy!”
“Tôi cũng vô cùng thích cô.
” -Hoắc Hiển không biết xấu hổ cười rộ lên ghé sát lại gần Mộ An An.
Mộ An An trực tiếp đẩy người ra: “Cút đi.
”
Mặc dù là mắng, nhưng cũng không nhịn được cười.
Hoắc Hiển mặc dù là một người ti tiện, nhưng Mộ An An hôm nay vẫn bị cảm động.
Cảm thấy có một người bạn như vậy thật sự rất tốt, mà thái độ của mình trước đây