Mộ An An đoán rằng, chuyện của Trần Kế đã bị bại lộ, và cô đoán được năm mươi phần trăm rằng đó do Thất Gia làm.
Thất Gia luôn muốn cô chấm dứt mối hận năm xưa.
Cô rất muốn nghe lời, nhưng cô không thể làm được.
Vì vậy, điều duy nhất có thể làm là điều tra bí mật, âm thầm điều tra, ngoài mặt thì xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, đã được buông xuống.
“An An!”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên.
Mộ An An quay lại thì thấy Trần Hoa đang chạy về phía mình thở hỗn hễn, trên đầu đổ mồ hôi.
Mộ An An lấy khăn giấy trong túi đưa cho Trần Hoa.
Hai người sánh bước đi về phía bên trong bệnh viện.
“Đúng rồi, An An, để tôi nói cho cậu biết một chuyện.
”
Hôm nay Trần Hoa hiển nhiên có chút kích động.
“Hôm qua chúng ta đã đến báo cáo với Thường chủ nhiệm, sau đó Thường chủ nhiệm nói rằng, thực tập ở bệnh viện tâm thần lần này là không chỉ có chúng ta, còn có người khác?”
Mộ An An suy nghĩ một chút, hình như có chuyện đó,” Hình như là họ Hoắc? “
Ũ “Đúng, là họ Hoặc!” Trần Hoa hai mắt sáng lên,” Cậu hắn là biết người này là ai đúng không?” Tôi thực sự không ngờ rằng, anh ấy sẽ thực tập cùng một nơi với chúng ta! Trước đây, tôi nghĩ rằng thực tập ở bệnh viện tâm thần là xui xẻo, kết quả… là trúng giải lớn rồi!”
Trần Hoa rất kích động, cô kéo tay Mộ An An.
Nhưng Mộ An An rất sững sờ.
Cô thực sự không biết, họ Hoắc là ai.
Nhìn thấy Trần Hoa kích động, Mộ An An đành phải “Hoa Hoa, họ Hoắc có phải là người quen không, hay là một đàn anh nổi tiếng trong lĩnh vực tâm thần.
”
Mộ An An hỏi, nhưng không ngăn lại sự phấn khích của Trần Hoa.
Một lúc lâu sau, Trần Hoa không thể tin hỏi.
“Không phải chứ, An An, cậu không biết sao?”
Mộ An An rất thành thật lắc đầu.
” Trường học của chúng ta họ Hoắc cậu không biết sao?” Trần Hoa vẫn không thể tin được.
Học trường Y họ Hoắ?
c Mộ An An thực sự không biết.
P Ẵ Một là, ở trường cô ây luôn có biệt danh là Mỗ mặt rô, biệt danh này có nguồn gốc là vì nốt ruồi trên khuôn mặt của Mộ An An, lại trông rất xấu xí.
Cũng vì điều này, ngoài Trần Hoa không ghét cô, hầu như không ai nguyện ý tiếp cận.
Ngay cả khi cô là thủ khoa chuyên ngành.
Ò, thành tích của thủ khoa chuyên ngành , ở trong trường lại bị nhiều người nghỉ ngờ quay cóp bài của nữ thần Giang Cầm.
Mộ An An cũng biết những người này coi thường mình, chê bai mình, cho nên ngày thường, ngoài tiếp xúc với Trần Hoa, cô cũng không có tiếp xúc với bắt kỳ ai.
Vì vậy cô thực sự không biết họ Hoắc là ai, mà khiến Trần Hoa kích động như vậy.
“Tôi thực sự không biết.
” Mộ An An thành thật nói.
Trần Hoa vẻ mặt thất bại, “Hoắc Hiển đấy, sao cậu không biết.
Lẽ nào An An nhà ta, học tập nhiều quá bị ngốc rồi?”
“Hoắc Hiển?” Cái tên này có chút quen thuộc.
Nhưng Mạt An suy nghĩ một hồi, vẫn là không nghĩ ra được cái gì.
Trần Hoa nhìn Mộ An An như vậy, lập tức bắt lực, “Hoắc Hiễn, học trưởng năm bốn của trường y, cũng là anh chàng đẹp trai nỗi tiếng của trường chúng ta, anh chàng đẹp trai hàng đầu của trường y, cậu còn không biết đấy, mỗi ngày có bao nhiêu sinh viên trường Y, nguyện chết vì anh ta?”
Trần Hoa tỏ vẻ không tin, khiến giọng cô trở nên khá lớn.
Thấy Mộ An An không có phản ứng, cô nói thêm, “Đừng nói đâu xa, mới vài ngày trước, không phải có xã hội đen xông vào trường học của chúng ta muốn bắt học đệ nào đó sao? Có người lái xe máy, cầm theo gậy sắt đánh mấy người đó chạy mắt, lúc đó toàn trường chắn động, người đó thật sự quá đẹp trai”
Đầu óc Trần Hoa đột nhiên hiện lên cảnh tượng lúc đó, cô còn đang cảm khái.
Và khi Trần Hoa nói như vậy, Mộ An An có chút ấn tượng, “Ý của cậu là, Hoắc Hiển là anh chàng con lai tóc xoăn lai lái xe Harley?”
Trần Hoa bản chất mê trai, nhưng bị Mộ An An hình dung như vậy, lập tức nhìn Mộ An An bằng vẻ mặt khó tả.
Mộ An An cảm thấy miêu tả không có gì sai cả.
Ngày hôm đó khi cô đang đọc sách trong lớp học, cô bị Trần