Chủ nhiệm Thường đứng trước bàn làm việc hình chữ nhật, hai tay chống lên bàn, biểu cảm vô cùng nặng nề.
Khi Mộ An An bước vào, ánh mắt liền quét qua những mảnh gốm sứ có dính vết máu ở trên bàn.
Tâm trạng của Mộ An An hơi
chìm xuống.
Chủ nhiệm Thường ngẩng đầu, ánh mắt rất lạnh nhìn chằm chằm Mộ An An: “Đến rồi sao?”
Mộ An An quét qua một vòng.
Tất cả các nhân viên y tế đều nhìn cố bằng ánh mắt rất khác.
Vừa nãy nhận được điện thoại, nói công cụ đã được tìm thấy, bệnh viện thông báo cô phải nhanh chỏng đến ngay lập tức, Mộ An An vậy mà lại không có nghĩ theo hướng khác.
Cô chỉ muốn biết rốt cuộc cái gì đã khiến Mặc Mặc tự sát.
Có một người mẹ đã làm việc rất chàm chỉ nhưng vẫn không bỏ cuộc, rõ ràng rất muốn cố gắng sống sót, như thế nào lại tự sát?
Nhưng bây giờ trong cảnh tượng này, Mộ An An trong lòng đã có chút đoán ra được rồi.
Chủ nhiệm Thường chỉ vào những mảnh gốm sứ dính máu: “Giải thích đi, thứ này.
”
Mộ An An nhìn những mảnh gốm và thẳng thắn nói: “Đây quả thực
là đồ gốm mà tôi đã đưa cho Mặc Mặc, nhưng nó là ruột đặc.
Sẽ không vỡ.
Đây rõ ràng là ruột rông.
Lúc này, Mộ An An lại liếc nhìn những mảnh gốm sắc nhọn: “Vật liệu này trông rất kém chất lượng, không phải đồ của tôi.
”
Mộ An An rất bình tĩnh giải thích.
Vật liệu gốm sứ của cô được sản xuất độc quyền ở Ngự Viên Loan, bên ngoài mua không được.
Chủ yếu là Thất gia lo lắng về chất độc ở bên ngoài, sẽ không
tốt cho thân thể của Mộ An An.
Cái này Mộ An An nhất định sẽ không nói.
Chủ nhiệm Thường vẫn chưa đáp lại lời giải thích của Mộ An An, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ An An.
Không khí