Trong đoạn video ngắn đầu tiên, ở trong văn phòng, Mộ An An lần đầu tiên cho Nguyễn Ngọc xem cô gái búp bê mà cô tặng cho Mặc Mặc.
Đoạn video ngắn thứ hai, Mộ An An cầm thứ này đem đi tặng Mặc Mặc.
Đoạn video ngắn thứ ba, sau khi Mộ An An rời, Mặc Mặc ôm búp bê trầm trầm tư, sau đó đập vỡ búp bê, cầm mảnh vỡ sắc nhọn cắt vào động mạch trên cổ tay.
Cắt từng nhát một.
Cô ấy không như không có cảm xúc vậy.
Và đoạn video ngắn cuối cùng.
Lúc Mặc Mặc mơ mơ màng màng
được đưa vào phòng cấp cứu, mơ hồ nói một câu: “An An nói, giải, giải thoát rồi…”
Hình ảnh dừng lại, hiện trường im lặng.
Mãi cho đến khi chủ nhiệm Thường mở miệng nói: “Chúng tôi đã tìm các nhà chuyên môn so sánh, con búp bê sứ trong video và cái này giống nhau.
Cho dù cô có thể ngụy biện với con búp bê sứ, nhưng cô giải thích như thế nào với câu nói vừa rồi của bệnh nhân đây hả?”
Mộ An An không có trả lời, chỉ
nhìn chằm chằm vào video, cau mày.
Cô đang nghĩ về câu nói vừa rồi của Mặc Mặc.
Giải thoát?
Cô chưa bao giờ nói như vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Mặc, rõ ràng vẫn còn điều gì đó muốn nói.
Mộ An An: “Tôi cho rằng chứng cứ không đủ để chứng minh rằng tôi đã xúi giục bệnh nhân tự sát, cuối cùng cô ấy rõ ràng nói là…”
‘Àm! ’
Tại đây có hình ảnh
Mặc Mặc là người duy nhất có thể đưa ra sự thật về vấn đề này.
Trước khi Mặc Mặc tỉnh lại, mỗi một lời nói của Mộ An An, đều là biện hộ cho bản thân.
“Sao cô không nói nữa?” – Chủ
nhiệm Thường thấy Mộ An An im lặng, sắc mặt liền càng đen hơn.
“Bây giờ tôi nói cái gì cũng vô dụng, bệnh viện muốn xử lý tôi như thế nào, tôi cũng không chống đối.
Tôi chỉ có một yêu cầu, ngày nào đó tôi được trả lại trong sạch, mong phía bệnh viện cho tôi một lời xin lỗi.
” – Giọng điệu của Mộ An An rất