Mộ An An vô tình nghe thấy Trần Hoa đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công.
Mặc dù không hiểu nội dung, nhưng cô có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Trần Hoa, vì vậy không chọn cách đi ra ngoài ban công mà chỉ tắt âm thanh.
Sau một thời gian, cô nhận được WeChat của Trần Hoa.
Hoa Hoa: An An, cậu đang ở đâu?
Mộ An An: Tôi đang ở bên ngoài mua đồ, cậu về rồi à? Cậu trực tiếp lên lớp học và đợi tôi.
Hoa Hoa: Ừm, cũng được.
Sau khi gửi tin nhắn WeChat xong, Mộ An An nghe thấy một số tiếng động nhỏ trong ký túc xá, cuối cùng là tiếng cửa đóng lại.
Đảm bảo rằng Trần Hoa đã rời đi, cô mới bước ra khỏi ban công.
Lúc rời đi, cô mới nhớ ra Trần Hoa đã rủ cố đi phố cổ.
Mộ An An gửi một tin nhắn cho Tông Chính Ngự.
Mộ An An: Thất gia, buổi tối cháu sẽ cùng Hoa Hoa đi mua sắm, lát nữa sẽ trở về, yêu chú, moaw moaw?
Tông Chính Ngự: Ừm.
Hồi đáp tin nhắn trong vài giây, khiến Mộ An An cảm thấy hơi ngọt ngào.
Mặc dù câu trả lời là trực tiếp và thờ ơ.
4 giò 30 phút chiều, khóa huấn luyện của bệnh viện tâm thần Lam Thiên kết thúc, Mộ An An và Trần Hoa cùng nhau đi dạo phó cổ.
Phố cổ, là một con phố rất đặc biệt ở Giang Thành.
Từ thời cổ đại, cỏ thể giữ nguyên phong cách kiến trúc của thế hệ trước.
Lưu lượng hành khách trên đường phố không nhiều, cửa hàng nhỏ rất nhiều, có rất nhiều đồ chơi nhỏ hiếm có trên thị trường, nhưng mà không quá đắt.
Trừ khi nó thực sự có ý nghĩa về mặt lịch sử, hoặc thứ mà chuyên gia cho là có giá trị.
Khi bước chân vào bảng chỉ dẫn của phố cổ, sẽ cảm thấy xuất thần, cảm giác như được bước vào thế giới của thế hệ trước.
“Muốn tặng quà cho dì, có ý kiến gì không?” Mộ An An nhìn các cửa hàng khác nhau hai bên đường, có chút hoa mắt.
Trần Hoa suy nghĩ một chút, “Mẹ ta gần đây say mê các loại đồng hồ bỏ túi.”
“Sinh nhật, tặng đông hồ đi… Được không?”
“Gia đình chúng ta rất ít khi kiêng ky chuyện này, không có việc gì.” Trần Hoa cười nói.
Mộ An An gật gật đầu, không nói gì, quét một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng đồng hồ cổ, đưa Trần Hoa đi.
Hai người bước vào cửa hàng đồng hồ và nhìn xung quanh, nhưng không thích cái nào.
Vì vậy, lại ghé vào một cửa hàng khác.
Nhưng vẫn không có gì.
Hai người ghé thăm ba bốn cửa hàng, chủ cửa hàng thứ tư đặc biệt giỏi lôi léo khách hàng, kéo hai người nói chuyện, nói đến mức cả hai đều thấy khát nước.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Trần Hoa vào mua nước, còn Mộ An An đang đợi bên đường.
“An An, nè.”
Trần Hoa đưa cho Mộ An An một chai nước.
Mộ An An cầm lấy và thấy bình nước đã được mở ra.
Trần Hoa: “Vừa rồi tôi giúp cậu mở đấy.”
Mộ An An không nghĩ nhiều, ngẳng đầu uống nửa chai.
Trần Hoa: “An An, cửa tiệm đó, chúng ta đi qua xem một chút được không?”
Mộ An An gật đầu đi theo Trần Hoa.
Cửa hàng đồng hồ này, nhỏ hơn những cửa hàng trước, ông chủ rảnh rỗi đang trò chuyện với bạn bè, “Haizz, không bán được hàng thì năm nay phải… Ò, đừng nói nữa, cừu nhỏ đến `.
nôi.
*“Nè, hai cô gái nhỏ muốn xem gì nào?”
Ông chủ cất điện thoại, nhiệt tình đi tới.
“Chúng tôi xem một chút.” Trần Hoa nói, kéo Mộ An An nhìn về phía cửa số bên trong.
Cuối cùng, đôi mắt cô bị thu hút bởi một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Toàn bộ phần thân của chiếc đồng hồ là vàng, trên bề mặt có một số biểu tượng thần bí.
Trên đồng hồ không có kim.
Trần Hoa nhìn chằm chằm vào đồng hồ một cách vô cùng yêu thích.
Vừa thấy vậy, ông chủ liền lớn tiếng nói: “Cô gái nhỏ này thật có con mắt tinh tường.
Cái đồng hồ này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi.
Nói chung là không biết hàng, không tiện bán đâu.
Mới nhìn đã biết cô hiểu hàng, nếu cô quyết định rồi, tôi lập tức nhờ người đưa kim đến lắp cho cô.”
Ông chủ nhiệt tình nói, đồng thời giới thiệu chất liệu và lịch sử của chiếc đồng hồ.
Trần Hoa nghe có vẻ mê hoặc.
Mộ An An hơi thờ ơ, sau khi ông chủ đang tung hô chém gió, cô trực tiếp hỏi, “Bao nhiêu?”
Ông chủ không ngờ gặp phải một người trực tiếp như vậy, có chút choáng váng, lập tức nói.
, “Cô gái, giá cả đều rất dễ nói, không phải cô vừa nói muốn mua tặng mẹ sao? Nếu tặng cho mẹ…
“Bao nhiêu?” Mộ An An không nghe ông chủ chém gió.
Ông chủ bị hỏi, cuối cùng đành phải báo giá, “Hai nghìn.”
Trần Hoa nhất thời cảm bỏng tay.
Ông chủ: “Cô gái, giá