Tông Chính Ngự bỏ chiếc khăn khử trùng sang một bên, giọng nói lạnh lẽo: “Bây giờ các người không nói gì, thì về sau ngậm miệng hết lại cho tôi, nếu không…”
Tông Chính Ngự không nói những lời phía sau, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Giang Thành, biệt thự của Hoắc Hiền.
Ba người Mộ An An, Hoắc Hiển và Trần Hoa, ăn đồ nướng uống rượu bia, cũng không nhắc đến một câu nào về chuyện xảy ra ờ bệnh viện, chính là hoàn toàn tản gẫu thư giãn.
Sau khi uống say, ba người ngủ gục ở trên ghế sô pha với những tư thế khác nhau.
Mãi cho tới khi mặt trời mọc.
Mộ An An vốn đang ngủ dựa vào ghế sô pha, toàn thân bỗng nhiên bắt đầu run lên, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Đột nhiên I
“Đừng màu” – Mộ An An hung hăng mở to hai mắt, tỉnh dậy.
Cả người như mất hồn, đờ đẫn nhìn trần nhà, thở hổn hển, cảm giác cả người như vừa rồi rơi xuống hầm băng, lạnh thấu xương.
Đầu óc vẫn còn đang ở trong cơn ác mộng vừa rồi.
Mộ An An mơ thấy mình đến nhà xác bệnh viện, khi ngăn kéo mở ra, là thi thể đã nguội lạnh của Mặc Mặc, dì Lí thì bên cạnh điên cuồng gào khóc, chỉ vào cô chửi rủa.
Mắng cô là kẻ giết người, mắng cô không có làm tốt trách nhiệm của một người bác sĩ, không xứng đáng là một con người, không xứng làm bác sĩ.
Trong lúc dì Lí đang chửi rủa, Mặc Mặc vốn đang nằm trong ngăn kéo đột nhiên ngồi dậy, lao đến trước mặt Mộ An An, bóp cồ cô, không ngừng chất vấn: Tôi tin
tưởng chị như vậy, kết quả chị lại hại chết tôi, chị hại chết tôi!
Nghĩ đến hình ảnh ờ trong mơ, cả người Mộ An An liền bắt đầu run lên.
Như thể nó thực sự tồn tại vậy.
Cơ thể của cô hiện tại vừa cứng đờ vừa lạnh ngắt.
Trong lòng như có gai nhọn,