Mộ An An muốn xoay người lại tìm Hoắc Chân Chân tính sổ,
nhưng vừa mới chuyển động thì đã bị Tông Chính Ngự ôm chặt lại.
“Thất gia?”
“Không cần phải xen vào.
” – Tông Chính Ngự cúi đầu xuống, ném ra một câu.
Mộ An An quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Hoắc Chân Chân bị người ta đá vào trong đám đông, vừa rồi còn phát động công kích Mộ An An,mọi người giờ lòng đầy căm phẫn, đã hướng Hoắc Chân Chân phát động công kích.
“Các người buông tôi ra!”
“Các người dám đánh tôi sao! Tôi nói cho các người biết, tôi chính là thiên kim cùa Hoắc gia!”
“Các người đánh tôi một cái nữa, tôi sẽ khiến cho các người chết không được tử tế!”
“A!”
Hoắc Chân Chân kêu lên thảm thiết lấn át mọi âm thanh.
Tông Chính Ngự hạ mắt xuống, nói với Mộ An An: “Bé con, về nhà thôi.
”
Nói xong, liền ôm Mộ An An rời đi, hỗn loạn phía sau không liên quan gì đến anh.
Mà Mộ An An lại bởi vì câu nói“về nhà thôi” này của Tông Chính Ngự, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Lúc này, Mộ An An nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong vòng tay của Thất gia, cái gì cũng không muốn quan tâm, chỉ muốn nhẹ nhàng tựa vào trong vòng tay của Thất gia,được bao bọc bởi mùi hương và nhiệt độ của Thất gia.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An
rời đi.
Hoắc Hiển vốn dĩ đang theo dõi tất cả chuyện này, dường như đã tìm lại được sự tỉnh táo, thấy bóng dáng của Tông Chính Ngự sắp biến mất, hắn đột nhiên nhấc bước chân lên, muốn đuổi theo.
Nhưng La Sâm ở bên cạnh đã sớm có chuẩn bị, liền tiến lên ngăn cản Hoắc Hiển: “Hoắc thiếu gia, xin dừng lại.
”
Hoắc Hiển nói: “Tôi là bạn học với An An, có một số việc tôi muốn…”
“Hoắc thiếu gia, Thất gia bảo tôi chuyển lời cho ngài.
” –