Giọng anh rất trầm, hơi khàn một chút, hiển nhiên rất khác biệt.
Mộ An An không có trả lời, chỉ gật đầu.
Cúi đầu, nhìn hai chân đang khép lại của mình.
“Ngẩng đầu lên.
” – Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An do dự hai giây, cuôi cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Nhưng, Thất gia lại nắm lấy cằm của cô, di chuyển tầm nhìn của Mộ An An về phía trước: “Thẳng lưng.
”
Mộ An An làm theo.
“Không được ủy khuất như vậy nữa, kiêu ngạo lên một chút.
”
Mộ An An hít sâu một hơi điều chỉnh trạng thái.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm
thấp mà kiên quyết của Thất gia: “Những lời hôm nay, cháu nhớ rõ cho ta.
”
“Cháu tên là Mộ An An, nữ chủ nhân duy nhất của Ngự Viên Loan.
Là tiểu công chúa mà Tông Chính Ngự ta nâng niu ở trong lòng bàn tay, không một ai có thể tỏ ra cao thượng ở trước mặt cháu hết.
”
Mộ An An kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Lại bị anh cưỡng chế dời tầm mắt nhìn lại về phía trước.
“Công chúa kiêu hãnh, là không cần phải chịu đựng sự khiêu khích của bất kì ai.
”
Mộ An An nhìn chằm chằm về phía trước, bên tai là lời nói bá đạo và khẳng định của Tông Chính Ngự.
Mũi chua xót.
Trong lòng cũng cũng vô cùng chua xót.
“Lần sau gặp người như Đường Mật, biết nên làm như thế nào rồi chứ?” – Tông Chính Ngự hỏi.
“Đuổi đi!” – Mộ An An khẳng định nói.
Thất gia vô cùng hài lòng.
Nhưng Mộ An An đột nhiên co rụt lại: “Vậy bên phía gia tộc Tông Chính thì phải giải thích thế nào?”
“Không sao cả.
” – Thất gia