Mộ An An lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn Tông Chính Ngự ở trong phòng làm việc.
Khi anh nhận điện thoại, liền đứng dậy khỏi ghế, xoay người về phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp.
Một tay cầm điện thoại di động, tay kia bỏ vào túi quần.
Dáng người cao gầy, khí chất
cấm dục.
Mộ An An cứ như vậy yên lặng nhìn bóng lưng của Thất gia.
Dáng người của Thất gia là một hình thang hoàn hảo lý tưởng, cân đối tư trên xuống dưới.
Có một bờ vai và một bộ ngực rất rộng.
Mà phần eo và hông lại vô cùng nhỏ.
Đôi chân dài ngút trời, mặc dù chỉ mặc chiếc quần jogger đơn giản nhất vẫn không thể che giấu được.
Có đôi khi Mộ An An nghĩ.
Bản thân thích Thất gia như vậy,
không chỉ vì người đàn ông này đã cứu cô, cho cô một mạng sống thứ hai.
Quan trọng hơn hết, người đàn ông này quá xuất sắc.
Cô đã rất kinh ngạc từ khi còn nhỏ và cho đến bây giờ, thế nên Mộ An An nhìn thấy ai đều cảm thấy rất bình thường.
Bởi vì, cô đã gặp người nổi bật nhất, cho nên đối với những nhan sắc khác đều cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Mà Mộ An An đang nhìn một
cách thất thần, thì Tông Chính Ngự vốn đang nghe điện thoại, đột nhiên từ từ quay đầu lại.
Vốn định lấy điếu thuốc ờ trên bàn, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ An An liền trực tiếp vẫy tay với cô.
Tay trái anh vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện, nhưng tay phải lại mở ra.
Mộ An An thấy thế, liền lập tức chạy về phía Tông Chính Ngự, chui vào lòng ngực của anh.
Tông Chính Ngự một tay ôm cô,
xoa tóc cô.
“Tôi đã biết.
” – Anh trả