Hôm nay!
Cô phải ờ chỗ này, ở trước mọi người mặt, đòi lại sự kiêu ngạo và công lý.
Khi Mộ An An tới gần, chủ nhiệm Thường vốn dĩ đang nói rõ sự tình với đám phóng viên, ngay lập tức liền hít sâu một hơi.
Ai có thể nghĩ đến, cô gái mồ côi xấu xí, diện mạo khó coi, ở trường học ngay cả thành tích thủ khoa chuyên ngành cũng đều bị người ta nghi ngờ, sau lưng vậy mà lại che giấu thân phận như vậy!
Mà cách đó không xa, xe của Hoắc gia nhanh chóng đi tới.
Bên trong xe, Hoắc Chân Chân cả người đều bị thương, khi nhìn thấy Mộ An An, vẻ mặt liền trở nên oán hận!
Khi chủ nhiệm Thường nhìn thấy Mộ An An, phản ứng đầu tiên của ông ta là hít một ngụm khí lạnh.
Phản ứng thứ hai là nhanh chóng đẩy phóng viên ra, đi về phía Mộ An An, nghênh đón với một tư thế hèn mọn: “Tiểu thư An An, cô đến đi làm sao?”
Chủ nhiệm Thường rất chột dạ.
Dù sao trước đây khi ờ phòng họp, ông ta rất hay nhắm vào Mộ An An.
Sau khi biết được tin tức tối hôm qua, chủ nhiệm Thường đã mất
ngủ một cả buổi tối, đếm kĩ càng các sự việc khác nhau từ lúc Mộ An An vào bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Ngay từ đầu bản thân mình dường như có những cử chỉ khách sáo sao?
Bởi vì bác sĩ Trần nhìn trúng thực tập sinh này, hơn nữa năng lực học tập, năng lực công tác, và sao chép bệnh án của thực tập sinh này đều tốt, ông ta cũng đánh giá cao về những điều đó.
Tuy nhiên, càng về sau chủ nhiệm Thường càng nghĩ lại,
những kí ức đều là hình ảnh bản thân đang gầm thét với tiểu công chúa, đặc biệt là trong phòng họp mấy ngày trước, bởi vì chuyện của Mặc Mặc.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, chủ nhiệm Thường muốn mua cho mình một chiếc quan tài!
Ai có thể nghĩ đến, một cô công chúa nhỏ như vậy, vậy mà lại đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên để thực tập dưới vỏ bọc là một khuôn mặt xấu xí.
Chũ nhiệm Thường toát mồ hôi lạnh, khi máy quay và micro cùa
phóng viên đi tới, liền nhanh chóng nói: “Tiểu thư An An, trước đây việc bệnh viện hiểu nhầm y đức của cô không tốt, bệnh viện từ trên xuống dưới, bao gồm cả bản thân tôi đều mù mắt hiểu lầm cô.
Một lần nữa, thay mặt toàn thể bệnh viện, tôi xin gửi lời xin lỗi đến tiểu thư An An!”
Chủ nhiệm Thường sau khi nói xong liền liếc nhìn nhân viên y tế đang đứng thành hai hàng ở phía sau.
Lúc này mọi người liền khom lưng, đồng loạt nói: “Tiểu thư An An, xin lỗi!”
Lời xin lỗi cũng rất không nhỏ.
Mộ An An vậy mà không có những lời khiêm tốn, hoặc là nói những câu đại loại như “Đây là sự hiểu lầm, ai cũng không muốn, chuyện cũng đã qua rồi”.
Mộ An An thẳng lưng,