Mặc Mặc đợi một hồi, lúc này mới
chậm rãi quay đầu lại, nhìn Mộ An An đang ngồi ở bên cạnh.
Cô ấy không nói gì, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, rồi nước mắt liền rơi lã chã.
Mộ An An ấy khăn giấy lau nước mắt cho Mặc Mặc: “Sao em lại khóc?”
“Em xin lỗi.
” – Mặc Mặc nói: “Em không có thực hiện lời hứa, đợi quà của chị vào ngày hôm sau.
”
“Vậy cũng vừa vặn, chị cũng chưa có làm xong.
” – Mộ An An thoải mái nói: “Chị đoán là đợi khi
em xuất viện, thì chị mới có thể làm xong.
”
“Mẹ em nói, vì chuyện này mà chị đã chịu rất nhiều thương tổn, em xin lỗi.
” – Mặc Mặc cúi đầu, vẻ mặt áy náy, nhìn vào vết thương trên cổ tay mình.
Mộ An An nhún vai: “Đều qua rồi, cũng không có tổn hại gì.
”
Cô đè thấp mũ xuống, che đi vết thương ở trên trán, sau đó vỗ vai Mặc Mặc: “Việc quan trọng nhất bây giờ đó chính là em phải dưỡng bệnh cho tốt, sau đó quay trở về tiếp nhận trị liệu.
”
Mặc Mặc không có trả lời, một lúc sau mới thận trọng nói: “Em quay về rồi, chị vẫn là bác sĩ của em sao?”
Vấn đề này, Mộ An An có chút trả lời không được.
Mặc Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Chị rất dịu dàng, mỗi ngày em ở phòng bệnh nói với các bác sĩ y tá trong khoa rằng em không muốn sống, bọn họ sẽ chỉ làm em nghĩ đến mẹ em, nhưng chỉ có chị mới cho em sự hy vọng.
Mỗi lần chị dịu dàng nói chuyện với em, em đều cảm thấy bản thân sẽ có một ngày tốt
lành.
”
Mặc Mặc chủ động nắm lấy tay Mộ An An: “Chị An An, chị là một bác sĩ tốt! Em mặc kệ người khác đánh giá chị như thế nào, nhưng được làm bệnh nhân của chị, em cảm thấy bản thân mình được an ủi.
”
Nhưng lời này của Mặc Mặc, Mộ An An có chút không đáp lại được.
Đúng lúc này, cửa phòng mới vừa đóng lại, liền bị người ờ bên ngoài đẩy vào.
Dì Lí – mẹ của Mặc Mặc cầm bình nước nóng đi đến, nhìn thấy Mộ An An thì dừng lại vài giây, sau đó nhanh chóng đặt bình nước nóng sang một bên, đi tới trước mặt Mộ An An, trực tiếp quỳ xuống.
Mộ An An nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc, liền đứng lên đỡ lấy người: “Dì Lí, dì làm cái gì vậy?”
“Tiểu thư