Tông Chính Ngự gật đầu.
Mộ An An hét lên một tiếng, rồi ôm lấy Tông Chính Ngự: “Thất gia, cám ơn chú, An An yêu chú nhất!”
Lúc cô đang hưng phấn, liền nhân tiện tỏ tình một cách mờ ám.
Mộ An An ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Cố ở phía đối diện đang chết đứng người, hắn đã quá quen rồi, tiểu hồ ly chớp mắt vô cùng giảo hoạt.
Khoe khoang lại một lần nữa tỏ ra thảm thương thành công.
Nhưng, khi buông Thất gia ra, Mộ An An liền nhìn Thất gia một cách rất ngoan ngoãn: “Chúng ta sáng mai xuất phát sao?”
Tông Chính Ngự gật đầu, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mắt Mộ An An.
Anh sợ rằng nếu anh không đồng ý, đứa nhỏ này liền có thể rơi lệ ngay tại chỗ cho anh xem.
Đứa nhỏ này…
Thôi vậy.
Là do bản thân mình cưng chiều, ngoài cưng chiều ra, không còn gì khác.
Tông Chính Ngự nói: “Sau khi tới bên kia, thì không được chạy lung tung, không được nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn, biết không?”
Mộ An An vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Dù sao bây giờ chỉ cần đồng ý là được rồi.
Nhưng vào lúc này, điện thoại Tông Chính Ngự liền vang lên.
Khi Thất gia lấy điện thoại ra, Mộ An An liền nhìn lướt qua màn hình, không cần nhìn qua tên của cuộc gọi, liền biết cuộc gọi này là của thủ đô bên kia.
Tông Chính Ngự đứng dậy, nhéo vành tai của Mộ An An, lúc này mới trả lời điện thoại, đi ra khỏi phòng đấm bốc.
Mộ An An đi theo, liền bị Tông Chính Ngự nhéo lỗ tai, khuôn mặt
nhỏ nhắn liền ứng hồng, cúi đầu cười trộm.
Trong lòng liền nhảy nhót reo mừng một chút.
Đây là lần đầu tiên, Thất gia đưa cô đến thủ đô.
Cô lập tức có thể đi tới thành phố nơi Thất gia lớn lên, nhân tiện hy vọng có thể mò ra được một ít bí mật.
Mộ An An tâm tình sung sướng, trộm vui mừng.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền đối
diện ánh mắt có chút thăm dò của Hắc Trà, Mộ An An nghiêng đầu, tỏ ra một chút dễ thương.
Hắc Trà tặng cho Mộ An An một cái biểu cảm ngoài cười nhưng trong không