Mọi suy nghĩ của Thất gia, đều nằm ở hành động vừa rồi của Mộ An An.
Hàm răng cùa đứa nhỏ rất ngay ngắn, bình thường khi cười lên hàm răng trắng đều đó trông rất đẹp, nhưng trong hàm răng có ẩn giấu hai chiếc răng nanh nhỏ, khi cắn xuống, còn có thể cảm giác đau nhức rõ rệt.
Nhưng sau đó cảm giác ẩm ướt mà đầu lưỡi quét qua ốc tai, toàn bộ bụng dưới của anh như căng cứng ngay lập tức.
Trong đầu hiện lên, cảnh nằm mơ
vê ban đêm nào đó.
Sự non nớt ở trên người đứa nhỏ dần phai đi, thay vào đó là mang một phong cách khác, khiến người ta xao động.
“Thất gia?” – Giọng nói của La Sâm đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của của Tông Chính Ngự.
Anh nghiêm mặt đảo mắt qua, ánh mắc rất sắc lạnh.
Vô cùng nguy hiểm.
La Sâm vốn dĩ đang định báo cáo
công việc, lập tức liền đứng hình.
Trong đầu rất nhanh hiện lên các công việc cùa mấy ngày nay và ngày hôm nay, để nắm bắt xem mình có làm gì không đúng khiến Thất gia tức giận hay không.
Mà La Sâm còn chưa nắm bắt được gì, thi Thất gia đã xoay người đi lên lầu.
La Sâm không hiểu, mặc dù trong tay có văn kiện khẩn cấp, nhưng lúc này hắn cũng không dám hé răng nửa lời.
Bởi vì hắn có dự cảm!
Nếu nói vào lúc này, hắn sẽ chết rất thảm trong một giây tiếp theo!
Trên lầu, phòng của Mộ An An.
Mộ An An tắm rửa, gội đầu, sấy tóc, và thực hiện các bước chăm sóc da, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô không thích mặc những bộ đồ ngủ quá rườm rà.
Lúc này cô đang mặc chiếc áo
phông màu trắng.
Gấu áo