Trong đầu liền hiện lên lời nhắc nhờ vừa rồi của La Sâm.
La Sâm đã nhắc nhở anh, bắt
đầu từ một khoảng thời gian nào đỏ, khi anh và đứa nhỏ ở chung một chỗ, bầu không khí rất kỳ lạ.
Trước đây anh sẽ không cự tuyệt thân mật, nhưng bây giờ đã bắt đầu cự tuyệt.
Sở dĩ cự tuyệt, là bời vì phản ứng sinh lý.
Tông Chính Ngự nhìn thấy Mộ An An xoay người lại, đưa nước cho anh một cách rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng anh chắc chắn một điều, cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.
Anh là một người đàn ông bình thường.
Đều không phải là tình yêu đồng giới, cũng không phải là tình yêu phi giới tính, phản ứng với sự cọ xát thân mật trong hành vi tình dục khác giới là điều bình thường về mặt sinh lý.
Nhưng đứa trẻ dường như không nhận ra điều đó.
Mặc dù nhấn mạnh rằng con bé đã lớn, nhưng kiểu nhấn mạnh đó chỉ là khẩu hiệu cho sự nồi loạn và bướng bỉnh của đứa nhỏ.
Trẻ em không biết sự trường thành và lớn lên của cấu trúc của cơ thể nam và nữ thực sự.
Không ai dạy con bé cả.
Ngoài ra, đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn cho nên đối với việc anh cự tuyệt, đứa nhỏ sẽ nghĩ rằng anh đang xa lánh đứa nhỏ.
“Bé con.
” – Tông Chính Ngự chậm rãi mờ miệng, đặt cốc nước xuống bàn.
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng lên, trực tiếp nhảy ra một tin nhắn Weibo.
Mộ An An vốn dĩ đang rất ngoan ngoãn, nhưng khi nhìn lướt qua ba chữ “Thái Tử Đoàn” ở phía trên, cả người liền trờ nên căng thẳng, buột miệng nói: “Thất gia!”
Ba chữ “Thái Tử Đoàn” tuyệt đối không thể để cho Thất gia nhìn thấy.
Mộ An An theo bản năng bắt đầu tỏ ra đáng thương, thu hút sự chú ý của Tông Chính Ngự: “Thất gia, đầu cháu đau quá.
”
“Sao lại thế?” – Tông Chính Ngự đứng dậy, kiểm tra tình hình của Mộ An An.
Mộ An An chỉ vào vết sẹo ở trên trán của mình: “Lần trước ở cửa bệnh viện tâm thần Lam Thiên, có người lấy tảng đá đánh cháu.
”
Nói xong cảm thấy còn chưa đủ khổ sở, liền nhanh chóng giơ nắm đấm ra hiệu.
“Hai nắm đấm lớn như vậy,