Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự, khẽ thở dài.
Bởi vì dựa vào không đặc biệt thoải mái, cô phải thay đổi tư thế, nhưng chưa di chuyển, Tông Chính Ngự đã ấn vào vai cô, “Đừng cử động.”
“Không thoải mái.”
“Chịu đi.”
“Thất Gia…”
Tông Chính Ngự không cảm xúc lấy một cái gối, đặt lên eo Mộ An An, giúp cô hơi đồi tư thế.
Mộ An An mỉm cười nhìn.
Thích nhất là dáng vẻ khẩu thị tâm phi của Thất Gia.
Mộ An An đang mỉm cười, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Tông Chính Ngự, cô lập tức trở nên nghiêm túc, quay lại chủ đề chính.
“Trần Hoa sẽ không phản bội cháu.” Mộ An An nghiêm nghị nói, “Tính cách của cậu ấy không cho phép cậu ấy làm những điều như vậy.”
“Ừm?”
“Trần Hoa lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Cha mẹ đối cậu ấy rất xem nhẹ.
Trần Hoa muốn làm, hoặc muốn nói với người nhà điều gì, chỉ nhận được châm biếm.
Thêm vào đó, từ hồi cấp 2 cậu ấy trở nên béo, không thể giảm cân, khiến mọi người xung quanh cười nhạo cậu ấy, ngày càng khiến cậu tự tin.”
Khi Mộ An An nói lời này, giọng điệu chậm rãi.
Tông Chính Ngự ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai chân uyễn chuyển vắt lên, hai tay đặt trên đùi, đôi mắt hơi rủ xuống.
Mộ An An tiếp tục, “Cháu gặp cậu ấy năm thứ nhất, cậu ấy thì béo, cháu thì xấu xí, tôi cũng quên mắt làm sao mà hai người chơi với nhau.
Tóm lại từ lúc chúng cháu bắt đầu chơi, cậu ấy đối xử với cháu rất tốt, tính tình tốt, cho dù có lúc tính khí cháu nỏng nảy, cậu ấy không quan tâm chút nào, bình thường không so đo với người khác.
“
” Cậu ấy yếu đuối và nhút nhát, hơn nữa cậu ấy bị bắt nạt từ khi còn nhỏ, nên đặc biệt yêu quý bạn bè, vì vậy việc này hoàn toàn không phải Trần Hoa làm.”
Khi thuốc có hiệu lực, Mộ An An không thể chống trả, Trần Giai Lệ nói rằng Mộ An An đã uống lượng thuốc ngủ gấp đôi, Mộ An lúc đó nghĩ rằng đó là Trần Hoa làm.
Mấy ngày nay cô đều nghĩ, càng nghĩ càng không có khả năng.
“Một số người, sẽ thay đổi.” Tông Chính Ngự nhướng mắt.
Mộ An An lắc đầu.
“Cháu tin rằng bạn của cháu sẽ không thay đổi.
Từ ngày làm bạn với cậu ấy, cháu đã hoàn toàn tin tưởng cậu ấy, nếu không cháu đã không thể thân thiết với cậu ấy.
Thất Gia, làm bạn bè, nếu còn đề phòng nghỉ ngờ, thì có ý nghĩa gì chứ? Không phải một mình thì không thể hạnh phúc,cần gì phải thêm rắc rối chứ? “
Mộ An An nghiêng đầu cười với Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự thâm trầm, bình tĩnh mà nắn đầu Mộ An An, “Hai vai đều bị thương, đầu đừng loạn nhúc nhích.”
“Ừm.” Mộ An An ngoan ngoãn.
” Thất Gia, cháu biết Trần Hoa, cháu cũng tin tưởng vào tình bạn của mình.
Cho dù một ngày nào đó, Trần Hoa thật sự phản bội cháu, điều đó không quan trọng, tất cả đều do cháu gánh chịu.
Cháu không không có gì mà không gánh được cả.
, nhưng cháu tuyệt đối sẽ không nghỉ ngờ bạn bè.”
Ngoại trừ việc mắt đi tư cách để ở bên cạnh anh.
Trong cuộc đời này, cô có thể gánh vác mọi thứ, trừ việc mắt đi tư cách để ở bên cạnh anh.
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự, trong mắt cô tình cảm dạt dào đong đầy.
Nhưng khi Tông Chính Ngự nâng mắt lên, Mộ An An nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, “Đây là tam quan tình cảm của cháu.”
Từ khi nhận định là Tông Chính Ngự, cô chưa nghĩ tới việc yêu người khác.
Trần Hoa cũng vậy.
Khi chọn Trần Hoa, cô đã nghĩ rằng đó là tình bạn cả đời, cho dù có lạc lối giữa chừng hay chuyện gì xảy ra, thì tất cả là ở tương lai.
Mộ An An kìm nén cảm xúc của mình, nhìn lên Tông Chính Ngự một lần nữa.
Hai người nhìn nhau.
Tông Chính Ngự im lặng nhìn Mộ An An, đôi mắt đẹp như hoa mai ẩn chứa sự kiên định, cứng cỏi, một trái tim cố chấp đến mức tâm chết cũng không thay đổi.
Không thể hiểu được, trái tim Tông Chính Ngự đập dữ dội.
Đôi mắt này.
Tông Chính Ngự nhắm mắt, xoa lông mày của mình.
“Thất Gia, chú lại đau đầu à?” Mộ An An trở nên căng thẳng ngay khi thấy động tác của anh, trong tiềm thức muốn đứng dậy khỏi giường, nhưng lại kéo vết thương trên vai ra một tiếng ‘xé rách’.
Thấy vậy, Tông Chính Ngự lập tức đứng dậy, giữ