Mộ An An sở dĩ cảm thấy khó tin và ngạc nhiên, là bởi vì hoa văn trên kẹp tóc là bức tranh toàn cảnh của Ngự Viên Loan.
Vô cùng chi tiết.
Đây là được dùng một chút sợi chỉ bạc đẻ vẽ ra hình dáng của Ngự Viên Loan, nó còn được trang trí thêm kim cương.
Tăng thêm nguồn sáng khúc xạ để tạo ra ánh sáng rực rỡ.
Cực kỳ giống Ngự Viên Loan vào ban đêm.
Thành phố không bao giờ ngủ.
ở trên chiếc kẹp tóc nhỏ, ngay cả các kỹ sư đều không có cách ở trong khoảng thời gian ngắn có
thể suy tính chuẩn xác diện tích để điêu ra khắc Ngự Viên Loan.
Thời gian dành cho công trình này, cùng với mức độ chi tiết, tuyệt đối không nhỏ.
Cũng đủ thấy, mức độ để tâm của người tặng.
Hốc mắt của Mộ An An nóng lên, hai tay cầm kẹp tóc đều đang run rẩy, nhưng lại ra sức kiềm chế lại bản thân.
Cô sợ tay run rẩy, sẽ làm rơi chiếc kẹp tóc xuống đất.
Cô sợ dây bạc quá mỏng sẽ bị đứt ngay khi rơi xuống, không chỉ có phá hủy Ngự Viên Loan này, mà còn làm hỏng tâm ý của Thất gia.
Cô không nỡ.
Mộ An An cẩn thận vuốt ve sợi chỉ bạc và những viên kim cương ở trên đó.
“Thất gia.
” – Mộ An An mở miệng, giọng nói như sắp khóc.
Nhưng cũng chỉ là mở miệng, lúc sau không có âm thanh nữa.
Mộ An An có rất nhiều điều muốn nói.
Trái tim cô bị căng đầy, ẩn dấu rất nhiều suy nghĩ cẩn thận, bí mật nhỏ muốn nói với Thất gia.
Nhưng khi mở miệng, lại không nói được gì.
Tông Chính Ngự vốn dĩ đang đợi đứa nhỏ nói tiếp lời sau, nhưng thời gian rất lâu đều là trạng thái im lặng.
Cô cúi đầu, cẩn thận vuốt ve họa tiết trên chiếc kẹp tóc bằng ngón tay cái hết lần này đến lần khác.
“Bé con.
” – Tông Chính Ngự mở miệng: “Ngẩng đầu lên.
”
Mộ An An không muốn ngẩng đầu lên.
Cô