“Thất gia, lão gia có phải rất quan trọng với chú không?” – Mộ An An lại hỏi một vấn đề.
Cô liếm đôi môi ướt át.
Tông Chính Ngự đặt cốc nước lên bàn, rồi “Uh” một tiếng, và không có lời tiếp theo.
Mộ An An cũng không có tiếp tục truy hỏi.
Hai người trong lúc đó cứ như vậy im lặng.
Mặc dù hôm nay Mộ An An có chút tràn ngập hạnh phúc, nhưng vẫn phải đề phòng một chút, đã vượt qua ranh giới rồi, không thể tiếp tục thăm dò.
Lần sau có thể xê dịch một chút giới hạn.
“Vậy cháu…”
“Khi ta 7 tuổi ba mẹ đã qua đời.
”
Sự mở lời đột ngột của Tông Chính Ngự khiến Mộ An An có chút kinh ngạc.
Tông Chính Ngự dựa vào ghế sô pha, tay phải gấp khúc, nửa cánh tay phần còn lại buông thõng tự nhiên, nhìn Mộ An An, giọng điệu bình tĩnh: “Sau đó lão gia liền đem ta mang theo bên người, đích thân nuôi nấng bồi dưỡng ta.
”
Tông Chính Ngự cũng là đứa trẻ
duy nhất trong gia tộc Tông Chính được lớn lên bên cạnh lão gia.
Nghe xong lời này, Mộ An An liền lập tức hiểu ra.
Trong lòng anh, lão gia nhất định là quan trọng hơn so với ba mẹ của anh.
Mộ An An chậm rãi duỗi tay ra, đặt ở lòng bàn tay phải của Tông Chính Ngự, nhẹ nhàng cầm lấy.
Tông Chính Ngự có chút kinh ngạc.
Mộ An An nói: “Thất gia yên tâm, lão gia nhất định sẽ bình an.
”
Tông Chính Ngự sửng sốt, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Anh buông tay Mộ An An ra, rồi nhéo vành tai của Mộ An An: “Bé con