“Thất gia có thể chi là có chút hoài nghi tôi thôi, nếu như tôi vội vã mà đi như thế thì không phải là không đánh mà khai sao?”
Mộ An An vừa thốt ra lời này, bác sĩ Mộ lập tức đã hiểu.
Mộ an An lại nói, “Huống chi hôm qua không phải tôi để ông sắp xếp mẹ con dì Chung để che mắt rồi sao, một thời gian ngắn tôi vẫn sẽ an toàn.
”
Mẹ con dì Chung mà Mộ An An nói, chính là hai mẹ con khả nghi mà khi nãy La Sâm đã điều tra cho Tông Chính Ngự xem.
Mộ An An có thể nói là do Tông Chính Ngự nuôi lớn.
Lòng dạ tâm cơ của Thất gia, An An không học được tinh thông thì cũng học được hơn nửa.
Trước khi làm chuyện này nhất định sẽ bố trí rõ ràng, hoàn toàn nắm chắc mới hành động.
Mộ An An để bác sĩ đi tìm dì Chung vốn đã về hưu rồi, sau đó cho dì Chung một số tiền để bà ấy buổi tối đưa con gái vào biệt thự, trốn trong căn phòng cách vách phòng Tông Chính Ngự phát điện, buổi sáng lại đưa con gái rời đi.
Chính là thuật che mắt.
Nhưng mà bác sĩ Cố lo lắng thuật che mắt này giấu không được.
Ông ta há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Mộ An An nhìn ra được nỗi băn khoăn của bác sĩ Cố, “Ông không cần lo lắng, tôi có cách ứng phó, bây giờ tôi rất mệt.
”
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.
”
Sau khi bác sĩ Cố rời đi, Mộ An An liền đi ngủ.
Giấc ngủ này, vừa mở mắt là đến tối.
Mộ An An bị đói mà tỉnh dậy.
Cô đơn giản sửa sang lại một chút, tuy rằng rất phiền phức nhưng mà vẫn dùng kem che khuyết điểm bôi lên toàn thân.
Cẩn thận chú ý một chút không sai đâu.
Mộ An An quấn thân mình từ đầu đến đuôi một lần, lúc này mới xuống lầu.
Cô nghĩ giờ này Tông Chính Ngự có lẽ đã ra ngoài xã giao rồi, hoặc là đang bận trong phòng sách cho nên xuống lầu như một tên trộm, cảnh giác bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Kết quả…
Vừa xuống đến cầu thang xoay người liền nhìn thấy Tông Chính Ngự đang ngồi trên ghế sô pha, một đám vệ sĩ và người hầu bên cạnh mặt vô cảm nhìn cô.
Mộ An An:…
“Khụ khụ.
” Mộ An An làm bộ ho khan, ra vẻ nghiêm túc nói, “Cháu đang rèn luyện tính cảnh giác.
”
Tông Chính Ngự: “Lại đây.
”
Mộ An An: “Dạ.
”
Cô lách người đi qua, ngồi xuống bên canh Tông Chính Ngự, cười ngượng ngùng, “Thất gia, chú ở nhà à.
”
Tông Chính Ngự không trả lời, lúc vươn tay, người hầu ở một bên hai tay dâng lên miếng giữ ấm.
Mộ An An đang không hiểu liền nhìn thấy Tông Chính Ngự muốn thò tay vén áo Mộ An An lên.
Mộ An An lập tức ngăn lại, “Thất gia, chú làm gì thế?”
Người kia không đáp lời, chỉ cho Mộ An An một ánh mắt.
Mộ An An không kiên trì quá ba giây lập tức buông tay.
Tông Chính Ngự vén áo lên, sau đó dán miếng giữ ấm lên bụng Mộ An An, ngẩng đầu hỏi, “Còn khó chịu không?”
Mộ An An vô thức gật đầu nhưng một giây sau lập tức lắc đầu.
Kì sinh lí của cô vốn dĩ là không đến nhưng mà khó chịu là thật.
Sau đó Tông Chính Ngự sai người hầu đưa đến một li nước nóng, đút cho Mộ An An uống xong hơn nửa lúc này mới nói, “Xử lí cùng ta một việc.
”
Vừa nói xong, Tông Chính Ngự làm thủ thế, La Sâm liền dẫn một người phụ nữ trung niên mập đi vào.
Lúc Mộ An An nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim đều lạnh.
Bởi vì đây không phải là người khác mà chính là thuật che mắt mà Mộ An An đã sắp xếp trước dó, dì Chung!
Cô nhìn bác sĩ Cố một cái.
Bác sĩ Cố cũng đang run rẩy, ông ta rõ ràng đã sắp xếp mẹ con dì Chung sáng sớm ngồi máy bay bay đi Argentina rồi, tại sao lại bị bắt quay về?
Từ trong nước đến Argentina, đường bay xa nhất của chuyến bay cũng cần 48 tiếng.
Dựa theo bình thường mà nói, mặc kệ Tông Chính Ngự như thế nào, trong thời gian hai ngày này không có cách nào bắt người về được.
Kết quả…
Dì Chung lúc này cũng rất sợ hãi, lén nhìn Mộ An An, nhưng mà dưới dự cảnh cáo của Mộ An An lập tức cúi đầu.
Tông Chính Ngự nhìn thoáng qua Mộ An An.
Trong lòng Mộ An An hoảng loạn, nhưng mà bên ngoài vô cùng bình tĩnh, “Thất gia, có chuyện gì thế?”
“Cháu không biết sao?” Tông Chính Ngự hỏi lại.
Mộ An An tâm tư xoay vòng, sau đó nói, “Ồ, chú nói chuyện ngày hôm qua à, cháu vừa hỏi bác sĩ Cố rồi! Cháu thật sự không ngờ đến lại có người to gan lớn mật như vậy, lại dám đối với chú…”
Câu nói kế tiếp cô chột dạ không nói tiếp, sau đó lại cố ý hỏi, “Cái này thì có liên quan gì với dì Chung?”
Tông Chính Ngự không trả lời câu hỏi của cô mà cho La