Tông Chính Nghiêm đã tăng giá lên năm nghìn vạn, chỉ còn lại hai hoặc ba người đàn ông sắt đá theo sau.
Tông Chính Nghiêm đã không còn kiên nhẫn để chơi nữa, định giải quyết tất cả cùng một lúc.
Nhưng.
Ngay khi Tông Chính Nghiêm chuẩn bị ra giá, một vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên tới gần: “Lục thiếu gia.
”
Tông Chính Nghiêm nhíu mày.
Đây là vệ sĩ của gia tộc Tông Chính.
Người vệ sĩ cung kính nói: “Lão gia khẩn cấp triệu ngài đến bệnh viện.
”
Vẻ mặt của Tông Chính Nghiêm liền trở nên nghiêm túc.
Lão gia đột nhiên gọi về, nhất định là vì chuyện của yến tiệc đêm nay.
“Lục thiếu gia, lão gia nói không thể châm trễ.
” – Vê sĩ nhắc nhờ.
Tông Chính Nghiêm vẻ mặt mất hứng, nhìn về phía sân khấu.
Hắn quả thật luyến tiếc bảo vật.
Nhưng tính khí của lão gia hung bạo, Tông Chính Nghiêm vô cùng rõ, hậu quả của việc chậm trễ là vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng Tông Chính Nghiêm búng một ngón tay về phía người phục vụ, ra hiệu tiếp tục cuộc đấu giá, rồi rời đi cùng với vệ sĩ.
Ngay khi Tông Chính Nghiêm rời khỏi cuộc chơi, một người đàn ông mập mạp ở trong sân đã kích
động hét lên một con số: “Sáu ngàn vạn!”
Người đàn ông cao chưa tới 1,7m nhưng bị béo phì, nặng ít nhất 100kg, các đường nét trên khuôn mặt về cơ bản đã bị mỡ đè lên.
Mà người này, chính là Lương Chính – anh họ của Lương Phán.
Đường Mật đã sắp