Cô Vợ Nuôi Từ Bé Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 420


trước sau


Tông Chính Ngự lập tức muốn đưa
tay ra ngăn cản, nhưng chân của Mộ An An kẹp quá chặt, Tông Chính Ngự liền buông tay ra, hai người trực tiếp ngã xuống giường.

Cơ thể của Mộ An An rất mềm, độ đàn hồi của giường lại đặc biệt tốt, khi ngã xuống, khiến cho cơ thể của Mộ An An va vào cơ thể của Tông Chính Ngự.

Cô có vẻ rất thích điều này, tận dụng độ đàn hồi của giường mà đụng vào một lần nữa.

Quần áo của Tông Chính Ngự đang trong tình trạng hở hang, làn da và cơ bắp của anh trực tiếp chạm vào cơ thể mềm mại nóng bỏng của cô gái,
lập tức liền có thứ gì đó bắt đầu phản ứng.

Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ướt át của Mộ An An.

Thất gia căn bản không muốn làm người chút nào.

Lần đầu tiên, sự tỉnh táo gần như sụp đổ, muốn con mẹ nó bị cô gái này xé xác hoàn toàn.

“Thất gia, chú có thể giúp An An được không?” – Mộ An An bắt đầu đáng thương nắm áo sơ mi của Tông Chính Ngự, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Cháu thật sự rất khó chịu.


“Chú không phải thương An An nhất sao?”
“Thất gia…”
Mộ An An làm nũng, ủy khuất, túm lấy quần áo của Tông Chính Ngự, mượn sức lực ngồi dậy, hôn lên môi Tông Chính Ngự!
Thành công hôn lên đôi môi này, Mộ An An chỉ cảm thấy một giọt mật hoa từ trong cổ họng nhỏ xuống nơi sắp bốc cháy.

Mặc dù có được một chút xoa dịu, nhưng vẫn còn lâu mới đủ.


Cô còn muốn thêm.

Muốn thêm nhiều mật ngọt.

Bị thuốc thúc đẩy khát vọng khiến cho người ta trở nên điên cuồng.

Mộ An An lúc này ngang ngược ôm lấy cổ Tông Chính Ngự, hôn hít loạn xạ, không biết từ đâu lòi ra cái thói thô bạo.

Khi cô hôn Thất gia, nhiệt độ trong cơ thể liền liên tục tăng vọt, bàn tay nhỏ bé lại bắt đầu không an phận.

Vào lúc này, lý trí ở trong đầu của Tông Chính Ngự đã hoàn toàn sụp đổ.

Đáp lại nụ hôn của Mộ An An, đồng
thời nhốt đứa nhỏ vào trong lòng ngực, giành lại thế chủ động.

Mộ An An không tự chủ được mà cào lung tung, quần áo trên người hai người đều đã bị xé toạc.

Mà Mộ An An giống như một thứ mật ngọt gì đó lâu ngày, bám chặt lấy Tông Chính Ngự.

Nhưng vì quá kịch

liệt, móng tay liền cào mạnh vào lưng Tông Chính Ngự.

Lúc này một vết đỏ đã bị cào ra, lại còn ứa ra vài giọt máu.

Chính cảm giác đau đớn này của da thịt khiến Tông Chính Ngự vốn đang
gục ngã trong cơn mê chợt tỉnh lại.

Mạnh mẽ chống đỡ cơ thể.


Trong lòng ngực, đứa trẻ vặn vẹo một cách khó chịu.

Miệng sưng lên, ánh mắt mơ mơ màng màng.

Yết hầu của Tông Chính Ngự liền xiết chặt lại.

Trước khi sự tỉnh táo sụp đổ trong một giây tiếp theo, liền trở mình nhảy ra khỏi giường một cách thô bạo.

Cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào.

Mà Mộ An An ở trên giường, vừa mới chiếm được một chút giải khát, thì đột nhiên biến mất, liền lập tức nhíu mày không vui.

Mà, ngay khi Mộ An An muốn ngồi dậy một lần nữa, Tông Chính Ngự liền đột ngột xoay người lại, rồi chế trụ bả vai của Mộ An An.

“Làm gì vậy?” – Mộ An An tỏ ra vô cùng bất mãn.

Tông Chính Ngự không có mở miệng, trực tiếp cầm lấy chăn bông quấn lên người Mộ An An, sau đó quấn người thành một con nhộng ve sầu.

‘Tông Chính Ngự!” – Mộ An An gọi cả
họ và tên của anh, giọng nói vô cùng khàn.

Tông Chính Ngự bình tĩnh, không thèm đếm xỉa tới.

Lướt nhanh một vòng ở trong phòng, ròi cuối cùng đi về phía phòng giữ quần áo.

Tông Chính Ngự lần thứ hai đi ra, trong tay liền cầm thêm một cái cà vạt.

Mộ An An bị Tông Chính Ngự Trên quấn như một con ve sầu trên giường đang cố gắng cởi trói.

Mắt thấy tấm chăn sáp bị bung ra,
Tông Chính Ngự liền đi tới bên giường một lần nữa.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện