“Thất gia…” – Mộ An An yêu kiều mềm mại kêu lên một tiếng.
Bàn tay Tông Chính Ngự vốn dĩ đang nắm lấy cánh tay của cô, đột nhiên mất đi sức lực, anh bất lực thở dài,
xuống giường.
Mộ An An nằm nhoài lên vai Tông Chính Ngự, nhắm mắt lại và cảm nhận nhiệt độ và mùi hương của Thất gia.
Rất mê mẩn.
Cô còn hít một cách thèm thuồng.
Nếu không phải vì lo lắng Thất gia sẽ trực tiếp ném cô đi, thì Mộ An An thật sự muốn hôn lên cổ Thất gia một cái.
Tốt nhất là để lại một dấu hôn.
Dấu hôn là không đủ.
Muốn cắn một ngụm, chính là cái loại để lại vết sẹo.
Như vậy, chỉ cần Tông Chính Ngự xuất hiện, mọi người sẽ để ý đến vết hằn ở trên cổ anh.
Tất cả mọi người sẽ biết, người đàn ông này đã có chủ.
Đáng tiếc.
Hiện tại Mộ An An không tư cách.
Cô lặng lẽ nằm lên vai Tông Chính Ngự, hai chân rất tự nhiên ôm lấy eo của Thất gia, quấn rất chặt.
Đôi chân dài trắng nõn kia bởi vì bị
quấn quá chặt, nên phần hông ở bên trong liền xuất hiện dấu đỏ.
Tông Chính Ngự mở miệng: “Bé con, thả lỏng.
”
“Không muốn.
” – Mộ An An rất cứng đầu, ngược lại càng quấn chặt hơn.
Tông Chính Ngự suýt chút nữa thốt ra lời cảnh cáo.
Nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ thu nhỏ lại thành một quả bóng ở trong tay mình, bộ dáng trông thật đáng thương, trong lòng lại không nỡ.
Cuối cùng Tông Chính Ngự đành để mặc cho đứa nhỏ trèo ở trên người
mình.
Khi đi về phía phòng tắm, anh cố ý đi chậm lại.
Bình thường thì đi khoảng hai ba phút, nhưng lần này Tông Chính Ngự cố ý đi chậm lại, đi gần mười phút mới đến cửa phòng tắm.
Anh nói: “Bé con, nên xuống rồi.
”
Mộ An