Thất gia: “Vừa nãy chỉ hứa với cháu ôm, không có hôn.
”
Mộ An An vốn dĩ muốn biến vẻ mặt bất mãn của mình thành bộ dạng đáng thương, chuẩn bị cho một đợt công kích bán thảm
*
Bán thảm:Đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng độ
thương cảm.
Kết quả Tông Chính Ngự lại nghiêm trang nói như vậy, khiến Mộ An An trong phút chốc thất bại trong việc bán thảm.
Cô liền nở nụ cười, rồi nằm nhoài lên vai Tông Chính Ngự.
Cười không được.
Tông Chính Ngự vỗ nhẹ vào đầu cô, không nói thêm gì.
Ôm Mộ An An xoay người đi về phía cái bàn, rót một ly nước ấm.
Uống nước.
Mộ An An rất ngoan ngoãn uống nước.
Sau khi uống được nửa ly nước ấm, Mộ An An lúc này mới cảm thấy thoải mái.
Cổ họng khô khốc cũng đã được làm ẩm.
“Tràn đầy sức sống, được sống lại rồi.
” – Cô nói.
Nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ kiểu Pháp rất đẹp nhưng không bằng nụ cười của cô gái.
Tông Chính Ngự đặt cốc nước sang một bên, một tay ôm Mộ An An,giữ cô không cho cô ngã xuống, tay kia thì liền nhéo lỗ tai nhéo Mộ An An.
“Ăn cơm rồi đi, ha?” – Anh nói.
Mộ An An vui vẻ gật đầu.
“Bây giờ xuống dưới được chưa?” -Tông Chính Ngự lại hỏi.
Mộ An An lúc này đây rất ngoan và nghe lời.
Không có làm nũng như một đứa trẻ, cũng không có dính chặt, rất ngoan ngoãn xuống khỏi người Tông Chính Ngự.
Sau đó Tông Chính Ngự liền dẫn Mộ An An xuống lầu ăn sáng.
Tự mình lái xe, đến khu vui chơi.
Nhưng, Mộ An An hết lần này đến lần khác yêu cầu, nên Thất gia ngồi ở ghế phó, còn Mộ An An thì lái xe.
Mộ An An có thói quen đua xe.
Từ lúc cô bắt đầu đua xe, căn bản mỗi khi cầm vào vô lăng, tốc độ của xe sẽ bão tố bay ra ngoài.
Nhưng hôm nay cô rất sợ.
Nên lái rất chậm.
Dù sao người ngồi ở ghế phó bên cạnh cô quan trọng nhất, một chút đường