Mộ An An mới vừa dẫn Tông Chính Ngự đi vào, sau lưng liền có người gọi.
Quay đầu lại, thì thấy một cậu bé đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn và quần đùi màu nâu đang đi về phía Mộ An An.
Sau lưng là vài cô gái nhỏ, cầm điện thoại cười cười rất ngại ngùng.
Phỏng chừng cậu bé này là một ngôi sao, nhưng mà Mộ An An lại không có quen biết cậu ta.
Khi cậu bé đến gần Mộ An An, Tông Chính Ngự liền tiến lên kéo Mộ An An lại.
Khí tức của Tông Chính Ngự rất mạnh, trên mặt cậu bé ngôi sao vốn dĩ nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó liền im lặng dừng lại cách Tông Chính Ngự và Mộ An An một mét.
Cậu ta rất có lễ phép nói: “Chào hai người, là thế này, em tên là LEO, tụi em đang ghi hình tiết mục ván trượt, em có một nhiệm vụ, em cần dạy cho một chị gái vài động tác trượt ván đơn giản, sau đó sẽ thi đấu với một nhóm khác, có thể chứ?”
Đối phương nói xong, liền chỉ vào đội ghi hình ở phía sau.
LEO lại bổ sung thêm một câu: “Mấy động tác đơn giản, cam đoan rất an toàn.
”
Tông Chính Ngự nhíu mày, theo bản năng muốn thẳng thừng từ chối.
Nhưng anh còn chưa nói, Mộ An An
lại cầm lấy cánh tay của Tông Chính Ngự, ló đầu ra kêu: “Có thể.
”
LEO lúc này liền lộ ra dáng vẻ vui sướng.
Nhưng khi đối diện khuôn mặt lạnh lùng của Tông Chính Ngự, LEO lúc này liền luống cuống, thốt ra: “Ba ba… À không, chú à, có thể chứ?”
Mộ An An bắt gặp tiếng “ba ba” của LEO, lúc này liền mắt sáng lên.
Ngẩng đầu nhìn lén Tông Chính Ngự.
Sắc mặt của Thất gia đã tối sầm lại.
LEO hiển nhiên rất căng thẳng, vốn dĩ
chỉ là một cậu bé khá nhút nhát, nhưng hiện tại cậu ấy có những từ ngữ đan xen lẫn nhau, hơi mất phương hướng.
Mộ An An cúi đầu cười trộm, đột nhiên ó chút nghịch ngợm.
Cô cố ý làm ra vẻ nghiêm túc, khi ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự, lại còn nghiêm túc hỏi: “Ba, có thể chứ?”
Một tiếng “ba” này đi ra.
Vẻ mặt của Thất gia, càng u ám hơn.
Mộ An An có thể cảm giác được sát khí.
LEO thì