Mộ An An đang bưng nước ngọt,
Thất gia đang đút bắp rang cho cô.
Lúc nghe thấy câu đấy của Đường Mật, Mộ An An xoay đầu nhìn cô ta một cái.
Vị trí trước mặt bọn họ bây giờ là một căn nhà ma.
Nhưng mà cách để đi vào nhà ma là đi tàu lượn siêu tốc.
Mà trong lúc tàu lượn siêu tốc đang khởi động, hành khách trên đó vừa trải qua một trận kích thích, những tiếng hét bén nhọn còn chưa dứt thì tàu lượn siêu tốc lại tiếp tục xông vào nhà ma, lại một trận hét chói tai vang
lên.
Rất kích thích.
Nhà ma là một đường đạo rất dài, tốc độ của tàu lượn siêu tốc rõ ràng là chậm lại, Mộ An An tính toàn một chút, tiến vào đó chắc tầm ba phút mới đi ra ngoài.
Bên trong là trạng thái tối đen.
Ba phút.
Đối với một số người chuyên nghiệp mà nói thì vừa đủ để kết liễu một người rồi.
Đường Mật dò hỏi Mộ An An: “Mộ An
An cô sợ sao?
Đường Mật vừa hỏi xong, em gái của Đường Mật đã kích động reo lên: “Em gái không sợ, em muốn chơi!”
“Được thôi, đi nào.
” – Mộ An An sảng khoái đáp.
Đồng thời lúc đó điện thoại Tông Chính Ngự vang lên.
Anh liếc điện thoại một cái, cau mày, không nghe máy.
Nhưng Mộ An An đang đứng kế bên Tông Chính Ngự, liếc mắt đã nhìn thấy bên trên điện thoại là hai chữ “Lão gia”.
Là lão gia Tông Chính Ngự gọi đến.
Mộ An