“Trời ơi, máu! Toàn là máu!”
Thuận theo những tiếng hét chói tai, những người xung quanh liền lập tức bu lại.
Chiếc tàu lượn bị bao vây tới nỗi một con kiến không thể chui lọt.
Bây giờ cháu đang có việc.
Tông chính Ngự trực tiếp ngắt máy lão gia, rồi bình thản đi về phía đám đông.
Lúc này chiếc tàu lượn đang bị bao vây bởi rất nhiều người.
Âm thanh gì cũng có.
Tông Chính Ngự lại gần nhìn thấy cảnh tượng bên trong, biểu cảm trên mặt không chút biến đổi.
Vị trí đuôi xe của tàu lượn.
Toàn thân Mộ An An toàn là máu, vẻ mặt bình tĩnh.
Có thể nói, cô đang bịt một bên mặt của Đường Mật, khe hở trên ngón tay cô toàn là máu.
Mộ An An quét mắt một vòng rồi nói với người gần nhất: “Gọi xe cấp cứu.
”
Cô rất bình tĩnh.
Mệnh lệnh này của cô vừa đưa ra khiến mọi người xung quanh không ai dám chống cự, người gần nhất gọi xe cấp cứu, có người còn thuận tiện gọi cả cảnh sát.
So với sự bình tĩnh của Mộ An An thì Đường Mật đã điên cuồng lên rồi.
Cả khuôn mặt cô ta đều là nỗi sợ hãi.
Trong lúc giãy dụa, vùng vẫy thoát khỏi tay Mộ An An, khiến cho những người ở đây đều thấy rõ một bên mặt của Đường Mật.
Một vết sẹo rất sâu, từ xương trán đến xương hàm dưới, rất gớm ghiếc.
Hơn nữa máu còn đang không ngừng chảy xuống.
Nhìn mà phát hoảng.
Đường Mật đau đến phát điên, trừng mắt nhìn Mộ An An, vẻ mặt oán giận, nhưng cô ta lại sợ hãi nhiều hơn.
Một câu nói cũng không có.
Mọi người xung quanh nhìn vào hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Chuyện này, chuyện này là sao vậy?”
“Ôi trời, cái này chắc chắn sẽ bị huỷ dung rồi!”
Trong sự bàn tán của những người xung quanh, thì bảo vệ khu vui chơi cũng đã chạy đến.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao lại thế này?!
Mộ An An đáp: “Tôi cũng không rõ chuyện gì, người bên cạnh tôi đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó ra ngoài thì đã như thế rồi.
”
Một nhân viên bảo vệ muốn tiến lên nắm lấy tay Mộ An An ra.
Mộ An An lập tức nói: “Đừng động vào cô ta, tôi là bác sĩ.
Trước khi xe cấp cứu đến thì không được động vào vết thương của cô ta, nếu không sẽ mất rất nhiều máu.
”
Mộ An An vô cùng bình tĩnh.
Hơn nữa lời nói ra cũng có trọng lượng, khiến cho đám bảo vệ không ai dám nhúc nhích.
Rất nhanh xe cấp cứu cũng đã đến.
Nhân viên ý tế mang theo cáng cứu thương đi tới, Mộ An An thấp giọng nói vào tai Đường Mật ba câu: “Đường Mật, con dao đó vốn dĩ là phải để trên cổ cô, cho dù cô có chết ở trong đó, thì tôi cũng có cách thoát ra.
”
“Nhưng tôi không làm thế, không phải vì cái gì cả.
Mộ An An tôi từ 12 tuổi đã học được cách đối với kẻ thù, tuyệt đối không được nhân từ.
Tôi hạ thủ lưu tình với cô chỉ vì nhà cô với nhà Tông Chính có quan hệ.
”
“Nhớ kỹ nỗi sự hãi vừa xảy ra trong 2 phút ở ngôi nhà ma đó, đừng có chọc
vào tôi, nếu không tôi sẽ đề cô nếm thử nỗi sợ hãi không nói nên lời đến hết đời.
”
“Còn một chuyện cuối cùng nữa.
”
“Ngự Viên Loan có một đội ngũ y tế chuyên chữa trị về da, họ có thể phục hồi để trên mặt cô không để lại sẹo.
Trong vòng ngày mai, cô để bố mẹ cô dắt cô đến chỗ tôi nhận lỗi với tôi, tôi sẽ lập tức bảo đội y tế trị liệu cho cô, nếu không thì cô đợi cả đời bị huỷ dung đi!”
Lúc Mộ An An nói xong những lời ấy, nhân viên cấp cứu đã đi đến đỡ Đường Mật lên băng ca.
Trước đó Đường Mật không hề hó hé một lời nào, khủng bố xảy ra trong nhà ma quá sâu sắc