Sau khi gửi tin nhắn cho Thất gia, Mộ An An mới để ý đến, tin nhắn của tiểu Cửu và Thất gia đến cùng một lúc, nhưng vừa nãy cô chỉ lo trả lời tin nhắn của Thất gia mà hoàn toàn quên mất tiểu Cửu.
Người giàu nhất thế giới: Chiều mai gặp nhau ở tiệm cà phê cũ.
Người giàu nhất thế giới: Tiểu tỷ tỷ à, định không quan tâm em nữa sao?
Người giàu nhất thế giới: Tiểu tỷ tỷ, cái đồ tra nam nhà chị, cái đồ bội điếu vô tình này
*
Bội điều vô tình: Ý bảo người quan hệ với mình xong lật mặt không nhận người quen nữa ý.
Mộ An An đọc tới tin thứ ba của cô ấy thì nhịn không được mà cười ra tiếng.
Mộ An An nhanh chóng trả lời cô ấy.
Tiểu Cửu này là một cô gái nhỏ rất quậy, đặc biệt là trong tin nhắn sắc thái gì cô ta cũng có thể quậy ra được.
Mộ An An nói chuyện rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học trong cơ thể Mộ An An gọi cô dậy lúc 6 giờ sáng.
Vừa mở mắt là Mộ An An đã liếc mắt
nhìn sang phía sofa.
Hai ngày này, vừa mở mắt ra, Mộ An An đều nhìn thấy Tông Chính Ngự ở trên sofa, hôm nay nhìn chiếc sofa trống rỗng ở chỗ đó, trong lòng Mộ An An không khỏi hụt hẫng một lúc.
Cô vén chăn đi súc miệng.
Kết quả vừa bước ra liền thấy một người đàn ông đang ngòi trên sofa, người đàn ông vẫn mặc một thân tây trang hôm qua, cổ áo có nếp nhăn, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Tựa như đã mất ngủ cả đêm.
Nhưng cho dù vậy, người đàn ông ây
dường như không hề dính dáng đến hai chữ “chật vật” tí nào.
Rõ ràng trạng thái hơi mệt mỏi, dựa vào ghế sô pha, mấy ngọn tóc lòa xòa trước trán tạo ra cảm giác nghệ thuật mạnh mẽ.
Mộ An An dụi mắt, nghĩ mình chắc còn chưa tỉnh ngủ.
Dù