Mà Tông Chính Ngự lại nói thêm: “Đường thị không thể huỷ được, nhưng mỗi người đang ở trong Đường thị bây giờ sẽ phải đối mặt với nợ nần bồi thường.
”
Lúc Tông Chính Gia nói tới đây Mộ An An lập tức hiểu ra.
Thất gia vốn không huỷ đi Đường gia,
nhưng còn thảm hơn việc bị huỷ diệt chính là người trong Đường gia sau này, sẽ phải bảo vệ sản nghiệp kinh doanh đã đổ nát này, phải phấn đấu cả đời để trả nợ.
!
Cuộc sống mỗi ngày đều phải trả nợ như một con chó.
Tông Chính Gia sẽ giúp nhưng chỉ có thể giúp Đường gia không bị diệt.
Đột nhiên Mộ An An cảm thấy như hít phải một ngụm khí lạnh.
Trong khoảnh khắc này, cô đã có thể chân chính nhìn thấy độ cay độc của người đàn ông trước mặt này trong kinh doanh.
“Thất gia, lão gia ông ấy…
“Đừng quan tâm.
”
Tông Chính Ngự tiếp lời Mộ An An sau đó xoa đầu cô: “Hôm qua đã xử lý rõ ràng rồi.
”
Mộ An An không nghe lời nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Cảm thấy lời này của anh có chút không đáng tin.
Dường như tâm trạng Thất gia không tệ, hỏi một câu: “Biết chú nói với lão gia như thế nào không?”
Mộ An An lắc đầu.
Tông Chính Ngự nhếch mép: “Chú bảo với lão gia chú không thể chịu đựng được việc bạn nhỏ nhà chú bị ức hiếp.
”
Trái tim của Mộ An An đột nhiên như bị bắn.
Nó tê dại như có vô số dòng điện đi vào tất cả các mạch máu trong tim.
Cảm giác được chiều chuộng và thả thính này khiến cô nhất thời không nói nên lời.
Thật lâu