Lúc Mộ An An muốn rời khỏi, nhân viên lúc nãy chọn đồ cho Mộ An An đột nhiên kêu lên một tiếng: “Tiểu thư, lưng của cô…”
Mộ An An sau khi nghe thấy tiếng hô của người nhân viên, thì quay đầu nhìn cô ta một cái.
Nhân viên kia dường như nhận ra mình vừa thất lễ, thế là vội vàng bụm miệng lại.
Sau đó cúi người nói xin lỗi với Mộ An An: “Thật xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ là chưa thấy qua ai có hình xăm trên vị trí xương sống nên như thế.
”
Nhân viên đó giải thích xong lại cúi người với Mộ An An bày tỏ lời xin lỗi, “Là tôi đã mạo phạm cô rồi.
”
“Không sao” – Mộ An An bình tĩnh đáp lại.
Cô đang ở cửa ra vào, vừa vặn ở bên cạnh có một chiếc gương.
Mộ An An hơi xoay người muốn nhìn rõ hơn hình xăm của mình ở trong gương, nhưng mà thất bại rồi.
Cô biết mình có một hình xăm nhỏ ở rãnh lưng, nhưng cô vẫn luôn không nhìn rõ được là hình gì.
Mộ An An cũng không biết hình xăm này được xăm lúc nào.
Hình như là mẹ đã cô dắt cô đi xăm nó lên.
Lúc đó cô có lẽ khoảng 10 tuổi.
Mẹ chỉ bảo lưng cô có một bết bớt, xăm lên sẽ dễ nhìn hơn một chút.
Hình xăm cũng là do mẹ cô chọn.
Là một chữ cái kỳ lạ mà Mộ An An nhìn cũng không hiểu.
Lúc đó tuổi còn nhỏ nhìn không hiểu cũng không để tâm lắm, sau này lại xảy ra một vài chuyện rồi cô cũng quên mất hình xăm này.
Vừa nãy nhân viên kia không nói, thì cô cũng không nhớ tới.
“Tiểu thư, vị trí của hình xăm này nhìn rất gợi cảm.
” – Người nhân viên