Khẽ lắc nhẹ ly rượu, ánh sáng phản chiếu từ miệng ly loé lên.
Mộ An An cũng theo đó cầm ly rượu lên chạm ly với Tông Chính ngự: “Cháu vẫn chưa hoàn toàn xác định, nhưng trong lòng cháu đã cỏ tính toán.
”
Nói xong, Mộ An An khẽ nhấp một ngụm rượu.
Rượu rất tinh khiết và thơm.
Nhưng ngược lại cỏ chút kém vì
không bằng rượu tự ủ ở Ngự Viên Loan.
“Thất gia.
” – Mộ An An đột nhiên gọi một tiếng: “Bất kể cháu có làm ra quyết định gì thì chú cũng ủng hộ cháu chứ?”
“Không chắc chắn.
” – Tông Chính Ngự đặt ly rượu xuống.
Mộ An An nghe xong câu này liền cảm thấy bất ngờ: “Tại sao ạ?”
Một không gian đẹp như vậy, một nơi lãng mạn như thế.
Mộ An An là một người học chuyên ngành tâm lý học, vừa dò hỏi Thất gia một câu như vậy, đa số người ta sẽ phải đáp: Cháu làm gì ta cũng sẽ ủng hộ cháu.
Sao mà chạy đến chỗ của Thất gia lại biến thành “không chắc chắn” vậy?
Mộ An An có chút oán giận nhìn chằm chằm Thất gia, lại hỏi một câu: “Tại sao thế ạ?”
“Tính cách của cháu.
” – Tông Chính Ngự đáp: “Quá tàn nhẫn.
”
Thất gia chỉ nói một câu như thế, sau đó không nói lời nào nữa.
Mộ An An hiểu.
Tính cách cô quá mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Đặc biệt là khi đối mặt với chuyện của Giang gia, cái gì cô cũng dám làm ra.
“Nhưng mà cháu sẽ nghe lời chú mà.
” – Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự cười.
Cháu sẽ nghe lời chú.
Giống như trước kia, năm đó hung thù giết mẹ và ông ngoại bị bắt, Mộ
An An biết người kia chỉ có một khẩu súng, thế là cô liền đuổi giết đến Giang gia.
Liền nhìn thấy truyền thông đang đưa tin, người cha cặn bã đang đau lòng vì người vợ đã mất kia đang ở sau lưng âm thầm đắc ý như gió mùa xuân tới.
Khoảnh khắc đó Mộ An An thật sự muốn đồng quy vô tận với Giang Trấn.
Nhưng lúc này Thất gia xuất hiện.
Anh xuất